Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Mà cô Thu Dung này cũng là người mới vào gần đây, chỉ là Đường Thanh Hà lại không ngờ tới, Thu Dung cũng quen biết Anh Ninh.

Nghe giọng điệu của vị Thập gia kia, giống như đang nói cái chết của Anh Ninh có liên quan đến Thu Dung vậy. Nhưng mà, Thu Dung giống như đã chịu phải ấm ức gì đó lớn lắm vậy, không chịu thừa nhận chuyện này.

Tuy cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng đây đã là chuyện của năm năm trước rồi, Đường Thanh Hà không có ý định để ý đến chuyện này, huống chi, năm đó Anh Ninh cũng không phải người dưới trướng cô.

Có điều, Thập gia dường như đang trút giận thay cho Anh Ninh nên mới nhằm vào Thu Dung đến vậy.

“Lục An, em nhớ rõ cho chị dâu! Ở trong Dạ Mị này, nhất định không được lo chuyện bao đồng!” Đường Thanh Hà nhấn mạnh lại với Đồng Đồng Tâm một lần nữa.

Đồng Đồng Tâm lại gật đầu như gà mổ thóc một lần nữa.

Cứ đi rồi đi, Đường Thanh Hà đột nhiên dừng bước chân lại, nặng nề nói: “Đừng để Thập gia nhìn thấy gương mặt thật sự của em.”

“Vâng ạ!” Đồng Đồng Tâm gật đầu tiếp.

Thu Dung, Anh Ninh, Thập gia…

Còn có, tại sao chị dâu lại dặn dò đi dặn dò lại với cô là không được để Thập gia nhìn thấy gương mặt thật sự của cô?

Thật ra, Đồng Đồng Tâm vô cùng nghi hoặc, nhưng dường như Đường Thanh Hà không chịu tiết lộ thêm cho cô thêm bất cứ điều gì nữa, cô cũng không dám hỏi thẳng.

Hay là cứ thôi đi…

Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.

Sau khi Đồng Đồng Tâm nghĩ thông suốt, cô theo Đường Thanh Hà đi đến phía sau cánh gà.

Tuy tối nay cũng có khách quý, nhưng vì thiếu hai vị đại gia cậu Liên và cậu Quý, thu nhập của hát chính như cô cũng giảm từ vài chục triệu xuống còn vài triệu.

Có điều, không có sự “quấy rối” của cậu Liên và cậu Quý, Đồng Đồng Tâm lại cảm thấy yên tâm hơn so với trước kia rất nhiều.

Sau khi hát xong năm bài, rất nhanh Đồng Đồng Tâm đã kết thúc màn biểu diễn của mình, vội vã rời đi như thường ngày, bất kì vị khách nam nào chủ động tiến đến bắt chuyện, cô đều nở một nụ cười lịch sự, uyển chuyển từ chối.

Trên đường Đồng Đồng Tâm trở về phòng nghỉ ngơi, Doanh bưng rượu đột nhiên cản đường cô lại, chỉ thấy một tay cô tay bưng khay rượu, một tay ôm bụng.

“Cô… cô làm sao vậy?” Đồng Đồng Tâm quan tâm hỏi han.

Lần trước chuyện Doanh nghe theo lời sai khiến của Quý Vận Hằng bỏ thuốc cô, cô hoàn toàn không biết, nên cô không hề có tâm lí phòng bị với Doanh.

Doanh mím môi, sắc mặt khổ sở, nhìn có vẻ như rất đau khổ: “Tôi… bụng tôi đau quá… nhưng bây giờ buộc phải mang chai rượu này đến tầng phòng VIP 202 tầng karaoke… không thể chậm trễ của khách được.”

“Để tôi mang đi thay cô! Cô mau chóng đi khám đi.” Đồng Đồng Tâm không nói lời nào đã nhận lấy khay rượu trong tay Doanh.

Doanh liên tục gật đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị Lục An, cảm ơn chị nhiều lắm.”

“Không sao! Vậy tôi mang qua đó trước, là phòng số bao nhiêu?” Đồng Đồng Tâm xua xua tay, hỏi.

“Phòng VIP 202 tầng karaoke.” Doanh cố tỏ vẻ đau đớn đáp.

Đồng Đồng Tâm gật đầu, rồi bưng rượu qua đó.

Doanh nhìn bóng lưng của Đồng Đồng Tâm, khóe miệng vô thức nhếch lên thành một nụ cười xấu xa.

Bãi nước đục này đã có người gánh thay cô ta rồi, cảm giác đúng thật là không tệ!

Đồng Đồng Tâm bưng khay rượu đi đến trước cửa phòng VIP 202 tầng karaoke, cô ấn chuông cửa, nghe thấy tiếng tự động mở khóa của cửa, bèn đẩy cửa đi vào.

Cô vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngỡ ngàng trừng lớn mắt.

Không khí trong phòng bao vô cùng ái muội, ánh đèn ấm áp khiến gương mặt của tất cả mọi người trong phòng đều mơ hồ, trên chiếc sofa dài làm bằng da thật kia có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi ở đó.

“Cởi cởi cởi! Cởi cởi cởi!”

Cả nam lẫn nữ đều hét lên cùng nhau.

Duy chỉ có một cô gái đeo mặt nạ mắt giống cô, mái tóc thả dài đang ngồi ngơ ngác trước chiếc bàn pha lê dài, nhìn chồng tiền giấy trên chiếc bàn, hai tay vô lực rũ xuống hai bên chân, im lặng không lên tiếng.

Đồng Đồng Tâm không hiểu rõ chuyện gì ở nơi này, chỉ biết cô vừa tiến vào thì đã thấy một cảnh như vậy rồi.

“Thu Dung, mau chóng cởi đi! Chúng tôi đều đợi xem đó!” Không biết người phụ nữ nào ngồi trên sofa đột nhiên cao giọng hét lên.

“Đúng thế! Mau cởi đi! Mấy tổng giám đốc của chúng tôi đều đang đợi đó!” Lại có một người phụ nữ nữa hùa theo.

Lúc này, hai tay của Thu Dung nắm chặt lại.

Rất rõ ràng, cô ta không bằng lòng.

“Chỉ cần cô cởi sạch, ba mươi triệu trên bàn này đều là của cô! Đương nhiên, cởi sạch rồi lại nhảy cho chúng tôi thêm một bài nữa, tôi sẽ cho cô thêm sáu mươi triệu!” Một người đàn ông cười nói.

“Đúng vậy! Mau cởi đi!”
 

“Cởi đi!”

“Cô không cởi cũng phải cởi!”

Lại có giọng nói của vài người phụ nữ cùng vang lên.

Bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong việc trêu đùa, thúc giục Thu Dung cởi quần áo, đều không chú ý đến Đồng Đồng Tâm đang bưng rượu, tiến thoái lưỡng nan trước cửa.

“Tôi không cởi!” Trong tiếng cười nhạo của đám người, Thu Dung cắn môi, giọng nói run rẩy từ chối.

“Ha? Không cởi? Đã ra ngoài bán thân rồi, còn vờ thanh cao?” Đột nhiên, một giọng nói của một người đàn ông đầy giễu cợt vang lên trong phòng bao: “Không cởi cũng được, uống hết bình rượu mà nhân viên phục vụ kia bưng vào, chúng tôi sẽ tha cho cô.”

Cuối cùng cũng có người chú ý đến Đồng Đồng Tâm, Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, dồn hết dũng khí, bưng khay rượu trong tay vào.

Cô bước đến trước bàn pha lê, hơi cong người xuống, nhẹ nhàng đặt chai rượu trên khay rượu xuống bàn.

Chai rượu này là một chai rượu mạnh, chỉ uống một ly thôi thì đã choáng váng hết đầu óc, chứ đừng nói là nguyên một chai như vậy, không phải là đang muốn lấy mạng người ta sao.

Có một giọng nói tự nhắc nhở bản thân vang lên, Đồng Đồng Tâm, đừng lo chuyện bao đồng! Đặt rượu xuống, mau rời đi đi!

Đồng Đồng Tâm cúi đầu xuống, hai tay cầm khay rượu buông xuống trước chân, hơi nghiêng người, lúc chuẩn bị quay người rời đi, bên tai vang đến tiếng cầu xin của Thu Dung.

“Lục An, đừng đi! Xin cô…” Thu Dung khóc nức nở đột nhiên hét lên, khiến Đồng Đồng Tâm sợ hãi lập tức trở nên căng thẳng.

Bất kể là chị Vãn Hà hay là chị Thanh Hà đều từng cảnh cáo cô, ở trong Dạ Mị, đừng lo chuyện bao đồng.

Đồng Đồng Tâm mím môi, cơ thể lại không nghe theo lí trí mà đứng nguyên tại chỗ.

Rõ ràng, trong đầu có một giọng nói đang cảnh cáo cô, bảo cô mau chóng rời đi, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, hai chân của cô giống như bị thứ gì đó đóng chặt lại, không thể nào tiến về phía trước dù chỉ một bước.

“Lục An? Cái tên này sao lại quen tai thế nhỉ?” Một người đàn ông tò mò hỏi.

Mà người phụ nữ đang dựa trong lòng người đàn ông kia ghen ghét đáp lại: “Cô ta chính là Lục An bán tiếng hát ở quầy bar nhạc sống! Tổng giám đốc Lưu, anh không biết Lục An này à! Nổi tiếng ở chỗ bọn em lắm đấy! Trước kia có hai vị đại gia điên cuồng thưởng tiền cho cô ấy, hai người đó còn đánh nhau vì Lục An ở quầy bar nhạc sống nữa đó, kết quả mấy ngày này hai vị đại gia đó đột nhiên không đến Dạ Mị nữa. Hơn nữa, Lục An này vừa đến Dạ Mị của bọn em, thì đã được chị Thanh Hà và ông chủ Phí của bọn em chống lưng cho rồi, các cô gái ở chỗ chúng em cũng phải cung kính với Lục An lắm đó, không ai dám đắc tội cô ấy đâu!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!