Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Ắt xì.”

Đồng Đồng Tâm chỉ hắt xì một cái, Đường Thanh Hà đang đứng bên cạnh chọn trang phục sân khấu tối nay cho cô căng thẳng hỏi: “Em lại cảm rồi à? Tối nay còn có thể hát không?”

“Đương nhiên là có thể rồi!” Đồng Đồng Tâm lập tức rút một tờ giấy ra lau mũi, mỉm cười.

Đường Thanh Hà nhìn cô, đột nhiên nhớ đến gì đó, không kiềm chế được mà trêu chọc: “Nói không chừng là ai đang nhớ em đó!”

“Ấy? Thật sao?” Nghe Đường Thanh Hà nói như vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu Đồng Đồng Tâm là Điền Trung Quân.

Đường Thanh Hà lại nhìn Đồng Đồng Tâm lần nữa, thấy gương mặt tinh tế của cô hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cũng mỉm cười theo, nói: “Chà chà chà! Cái đầu nhỏ này của em lại đang nghĩ đến ai đây?”

Đồng Đồng Tâm nhìn Đường Thanh Hà, khóe miệng khẽ cong lên, tạo thành môt nụ cười nhạt, ánh sáng trong ánh mắt xinh đẹp trở nên vô cùng rõ ràng.

“Chỉ cười mà không nói, trái tim có nơi thuộc về rồi à? Ầu! Đúng rồi! Chị từng nghe Lương Đồng Đức nhắc đến, em lấy chồng rồi nhỉ! Người đàn ông kia… có phải là người qua đêm ở nhà em lần đó, còn tự xưng là bạn trai của em không?”

Đôi mày lá liễu của Đường Thanh Hà cong lên, lời nói được tuôn ra từ đôi môi đỏ mọng của cô tràn đầy sự trêu chọc.

Đồng Đồng Tâm vui vẻ trong lòng, như là phản xạ có điều kiện, buột miệng hỏi ngược lại: “Trung Quân từng tự xưng là bạn trai của em sao?”

Cũng đúng, cô nhớ là, anh từng nói đùa với cô, muốn làm bạn trai của cô.

“Hóa ra người đàn ông đó tên là Trung Quân à!” Đường Thanh Hà không kiềm chế được mà đáp, thật ra, quả thật cô chỉ có thể nghe nói việc có một người đàn ông tốt đang theo đuổi Đồng Tâm từ chỗ bạn trai của cô, cũng chính là anh trai của Đồng Đồng Tâm – Lương Đồng Đức mà thôi.

Chỉ là, cô không biết họ của người ta là gì!

Nghĩ đến đây, Đường Thanh Hà chợt ý thức được điều gì đó, gần như không suy nghĩ đã hỏi: “Em và chồng em gần đây có xảy ra vấn đề gì về tiền bạc à? Sao em lại bằng lòng đến đây hát cho bọn chị!”

“Em…” Đồng Đồng Tâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô mím môi, kéo hai tay của Đường Thanh Hà, nói ra chuyện của cô và Trung Quân ra.

Sau khi nghe Đồng Đồng Tâm kể lại, Đường Thanh Hà nhìn Đồng Đồng Tâm với một ánh mắt rất đồng tình, còn nghiêm túc hứa hẹn: “Em yên tâm, chuyện em làm việc ở đây, chị sẽ giữ bí mật cho em!”

“Vâng, cảm ơn chị dâu, à, không, chị Thanh Hà.” Đồng Đồng Tâm ngại ngùng cười.

Đường Thanh Hà xua xua tay, cười nói: “Chị nghe em gọi chị là chị dâu cũng quen rồi, sau này em cứ gọi là chị dâu tiếp đi!”

“Vâng!” Đồng Đồng Tâm vui mừng gật đầu.

“Tối nay em mặc sườn xám đi! Vừa hay, những bài tối nay toàn là phong cách quốc dân.” Đường Thanh Hà chọn một chiếc sườn xám màu bạc trên giá treo quần áo, ướm trên người Đồng Đồng Tâm.

Dù sao, Đường Thanh Hà chọn trang phục gì cho Đồng Đồng Tâm thì Đồng Đồng Tâm sẽ mặc bộ đó lên sân khấu biểu diễn.

Sau khi Đồng Đồng Tâm thay quần á xong, cô đeo lên chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, theo Đường Thanh Hà rời khỏi phòng nghỉ ngơi.

Từ giờ đến lúc hát còn hơn nửa tiếng nữa, Đường Thanh Hà thấy nhàm chán, bèn kể với Đồng Đồng Tâm chuyện ngày hôm nay cô đi tìm Thu Dung đi gặp cậu Liên thay Đồng Đồng Tâm.

Đường Thanh Hà không khỏi chế giễu cậu Liên rất dễ lừa, lúc tối khi thanh toán, Phí Nhĩ Nam sẽ bảo người phòng tài vụ chuyển cho Đồng Đồng Tâm một phần tiền hoa hồng của một trăm năm mươi triệu.

Nhưng Đồng Đồng Tâm nghe thấy lời này, trong lòng lại không thể vui nổi, cảm giác bản thân như một người khởi xướng tập đoàn lừa đảo vậy.

Lúc hai người đi qua hành lang dài, qua một chiếc cửa phòng được khép hờ, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng đồ sứ vỡ dưới đất.

Đường Thanh Hà lập tức ra hiệu bảo Đồng Đồng Tâm im lặng, lúc đang chuẩn bị dắt tay Đồng Đồng Tâm rời đi, thì lại nghe thấy giọng nói của Thu Dung truyền ra từ bên trong.

“Thập gia, anh muốn làm thế nào, phải như thế nào mới có thể buông tha cho tôi?”

Thu Dung gần như đang than khóc, giọng nói có chút run rẩy.

Bước chân của Đường Thanh Hà chợt dừng lại, tò mò kéo Đồng Đồng Tâm đến trước cửa phòng.

Đồng Đồng Tâm từng nghe Vãn Hà nhắc tới, trong Dạ Mị, tạm thời có mười người nắm giữ cổ phần, bọn họ gọi mười người này là “gia”.

Chín vị gia khác trong Dạ Mị, Đường Thanh Hà đều đã gặp qua, duy chỉ có Thập gia là bí ẩn nhất.

Đường Thanh Hà giơ tay lên, khẽ đẩy cửa phòng ra.

Thông qua khe hở, chỉ nhìn thấy Thu Dung đang quỳ dưới đất, cong người xuống.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn lờ mờ yếu ớt, không nhìn rõ biểu cảm của vị Thập gia đang ngồi trên sofa lúc này như thế nào.

Có điều, thông qua tia lửa mờ nhạt từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh ta, như có ý nghĩa là có thứ gì đó đang biến mất từng chút một.

“Cô bảo tôi buông tha cho cô? Vậy ai sẽ đền mạng thay cho Anh Ninh?” Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo vô tình: “Đừng có mà thử thách tính nhẫn nại của tôi!”


“Anh Ninh không phải do tôi hại chết! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin đây? Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Tôi không hại chết Anh Ninh! Tôi không làm! Tôi không làm!” Thu Dung ôm mặt, bất lực bật khóc.

Đây là tình huống gì vậy chứ?

Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đứng ngơ ra ở cửa, lúc này hai người quay sang nhìn nhau.

Có điều, giọng nói của Thập gia kia…

Sao nghe lại giống cậu Liên đến vậy chứ?

Có lẽ Đường Thanh Hà không nhận ra điều này, nhưng người trời sinh đã nhạy cảm với âm sắc như Đồng Đồng Tâm lại có thể nghe ra được.

“Cả đời này, cô đừng mong rời khỏi Dạ Mị! Cô phải mãi mãi bán mình ở nơi này! Để cô từ từ chuộc tội!” Người đàn ông ngồi trên sofa tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi…” Thu Dung muốn nói lại thôi, tất cả những lời muốn nói đều bị tiếng nức nở che lấp.

Đường Thanh Hà nghe đến đây, khẽ nhíu mày lại, vô thức nắm chặt tay Đồng Đồng Tâm, kéo cô rời khỏi nơi này.

“Chị dâu, chị sao thế?” Một tay của Đồng Đồng Tâm bị Đường Thanh Hà giữ lấy, tay còn lại lắc lư theo nhịp bước chân, đi theo sau Đường Thanh Hà.

Nếu không phải vị Thập gia kia và Thu Dung nhắc đến Anh Ninh, Đường Thanh Hà đã thật sự quên mất chuyện năm năm trước suýt chút nữa Dạ Mị biến bất khỏi Bình Dương rồi.

Đồng Đồng Tâm cũng thấy có chút tò mò, nóng lòng hỏi: “Chị dâu, trong Dạ Mị… có phải từng có người chết không? Có phải Anh Ninh kia chết ở…”

“Đồng Tâm, chắc Vãn Hà từng dạy em, ở Dạ Mị đừng lo chuyện bao đồng, đừng nghe ngóng những chuyện không phải của bản thân mình.” Đường Thanh Hà nghiêm mặt, ngắt những lời Đồng Đồng Tâm định nói, một lúc sau, lại nói tiếp: “Đồng Tâm, em phải nhớ kĩ, từ nay về sau, ở trong Dạ Mị, đừng để ai nhìn thấy gương mặt thật sự của em ngoại trừ chị và ông chủ Phí.”

Đúng nhỉ!

Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại quên mất, hơn nữa vừa quên là quên những năm năm.

Đường Thanh Hà là nhân viên lâu năm ở trong Dạ Mị rồi, mà Phí Nhĩ Nam năm ngoái mới tiếp quản Dạ Mị, vì vậy, Phí Nhĩ Nam không biết chuyện của Anh Ninh.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!