Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Cái gai trong lòng này cũng đã trở thành chút lý trí duy nhất của cô lúc này.

Trung Quân có yêu cô không?

Rốt cuộc yêu hay không yêu?

Cô thật muốn biết câu trả lời thật lòng của anh là gì.

Ánh mắt Điền Duy Hoàng bỗng trở nên sâu thẳm, anh không kìm lòng được, nâng bàn tay còn lại lên chậm rãi đưa tới chiếc mặt nạ kính mắt lông trắng trên mặt cô.

Anh chợt rất muốn nhìn thấy gương mặt thật của cô.

Nhưng ý nghĩ đó đã được anh kịp thời bóp chết từ trong trứng nước.

Anh không thể có bất kỳ tâm tư gì đối với người phụ nữ này nữa.

Người phụ nữ anh yêu là "Minh Tuyết", anh không thể hoa tâm được.

Bàn tay vừa nâng lên của Điền Duy Hoàng đột ngột dùng sức đánh vào gáy Đồng Đồng Tâm một cái.

Trước mắt Đồng Đồng Tâm lập tức tối sầm lại, không có sức, mềm nhũn ngất đi trong ngực Điền Duy Hoàng.

Sau khi trở lại nhà riêng...

Điền Duy Hoàng nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc cô ấy bị làm sao thế?"

Liên Hoa Sinh nhìn kết quả kiểm tra trong tay, than thở đáp: "Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy đã bị người ta hạ loại thuốc khá đặc biệt, không giống với loại thuốc bình thường, hơn nữa, lượng thuốc khá nhiều, dạ dày cũng đã tiêu hóa hấp thu hết, nên dẫn đến hiện tại toàn thân bất lực, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Đợi lát nữa sau khi tỉnh lại, cái cô ấy cần chính là cái giường này và một người đàn ông là được rồi. Sau khi tác dụng của thuốc trong cơ thể cô ấy hoàn toàn mất đi thì cô ấy sẽ không sao nữa." Liên Hoa Sinh liếc nhìn Điền Duy Hoàng, mặt mày hớn hở nói.

Trán Điền Duy Hoàng lập tức nổi lên gân xanh: "Liên Hoa Sinh, cậu là đồ lang băm."

"Nếu cậu không làm thì cứ đưa cô ấy cho tôi là được." Liên Hoa Sinh cong môi, đôi mắt như ánh lên ánh lửa, có vẻ thích thú đánh giá người phụ nữ trên giường, lè lưỡi liếm liếm cánh môi, rên lên một tiếng, nói: "Tôi ngửi thấy hương vị trinh nữ từ trên người cô ấy."

Điền Duy Hoàng trừng mắt nhìn Liên Hoa Sinh, lạnh giọng quát: "Cút!"

"OK! Cậu cứ chờ đó!" Liên Hoa Sinh buồn cười, quay người lấy từ hòm thuốc của mình ra một cái xilanh, khóe miệng khẽ nhếch, đắc ý hỏi: "Lần này, cậu cảm thấy nên là tôi hay là cậu làm đây?"

Điền Duy Hoàng nhìn Liên Hoa Sinh, mặt lập tức đen lại.

Hôm sau...

Khi Đồng Đồng Tâm tỉnh dậy lần nữa thì trời cũng đã sáng rồi.

Trên trần nhà treo một chiếc đèn nến chùm giả cổ, xung quanh được tô điểm bởi đường viền trang trí hoa văn màu vàng phức tạp.

Đây là đâu?

Đồng Đồng Tâm chống người ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi đau, cô day day huyệt Thái Dương.

Trên người cô được phủ chăn bằng tơ tằm màu vàng óng, giường lớn mềm như lông ngỗng, to đến lạ thường.

Tất cả đồ trang trí trong phòng đều có phong cách giả cổ hoàng thất Châu Âu, nhìn rất nguy nga lộng lẫy khiến người ta sinh ra ảo giác thời không giao thoa.

"Cô gái, cô tỉnh rồi à, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi đấy."

Phía ngoài cửa lớn chỉ có khung cửa treo rèm châu, một phụ nữ trung niên tay bưng khay thức ăn, một tay vén rèm châu lên, đi vào.

Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy người phụ nữ trung niên này nhìn có vẻ rất quen, sau khi cố gắng nhớ lại, cô mới chợt nhớ ra, người này chính là người giúp việc của nhà người đàn ông lần trước cô đã cứu.

Cô đã từng tới nơi này.

Cho nên, nơi này là...

Nhà của người đàn ông đó.

Đồng Đồng Tâm bất giác sờ lên mặt, phát hiện không thấy mặt nạ kính mắt của mình thì trong lòng chợt cảm thấy lo lắng bất an.

Thấy cô đang tìm mặt nạ kính mắt lông trắng đó, sau khi đặt khay thức ăn trong tay xuống cái tủ thấp, Dì Lưu lập tức kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy mặt nạ kính mắt lông trắng ra, đưa tới.

"Lục An, gương mặt cô xinh đẹp như vậy, tại sao phải đeo mặt nạ này chứ?"

Dì Lưu cười hai mắt híp lại thành khe hở.

Sau khi nhận lấy mặt nạ kính mắt lông trắng, Đồng Đồng Tâm vội tiếp tục đeo nó lên mặt.

"Tối qua cô cả người ra mồ hôi, rất bẩn, cậu chủ đã bảo tôi tắm cho cô, nên tôi mới tháo mặt nạ của cô xuống." Dì Lưu hiền từ nói.

Bà vẫn chưa nhận ra Lục An trước mặt chính là vợ chưa cưới mà cậu chủ mang từ bên ngoài về lần trước.

Dù dì Lưu không nhận ra Đồng Đồng Tâm, nhưng Đồng Đồng Tâm lại nhớ rõ dì Lưu.

"Vậy cậu chủ của bà đâu?" Đồng Đồng Tâm hỏi dò một câu.

Dì Lưu mỉm cười nói: "Đang cùng ăn sáng với bác sĩ ở nhà dưới, Lục An có muốn xuống dưới cùng ăn với họ hay không?"

"Không cần, tôi ăn ngay trên tầng là được rồi." Đồng Đồng Tâm lúng túng cúi đầu. Cô không làm sao nhớ nổi rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, không khỏi buồn bực hỏi: "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"

Dì Lưu cười nói: "Tôi nghe bác sĩ Liên nói cô sinh bệnh té xỉu, là cậu chủ có lòng tốt ôm cô trở về."

"Là vậy à." Đồng Đồng Tâm bán tín bán nghi trả lời, chẳng lẽ vì cô bị cảm sốt vẫn chưa khỏi hẳn?

Trong phòng ăn nhà dưới.

Liên Hoa Sinh vừa cuốn xà lách lên miếng thịt lợn xông khói đã phết bơ lạc, vừa ngước mắt đánh giá Điền Duy Hoàng ngồi phía đối diện bàn dài.


Điền Duy Hoàng tao nhã cắt bánh mì Pháp trong đĩa, sau đó xiên một miếng, nhét vào trong miệng.

"Này, cậu chắc chắn cậu không hề có cảm giác gì với cô Lục An ở trên tầng kia sao?" Liên Hoa Sinh không kìm không được trêu ghẹo hỏi.

Tối qua nhìn Duy Hoàng gấp đến độ, giống như là hận không thể giết chết anh ta.

"Tôi đã có 'Minh Tuyết' rồi." Điền Duy Hoàng lần nữa nhắc lại với Liên Hoa Sinh.

Liên Hoa Sinh buồn cười, bật cười thành tiếng, nói: "Cậu hãy thừa nhận cậu là đồ đàn ông cặn bã đi, vừa giả bộ như rất si tình với vợ chưa cưới, vừa 'vượt quá giới hạn' với một nữ ca sĩ nữ hộp đêm khi vợ chưa cưới xuất ngoại đi du lịch."

"Tôi chẳng qua cảm thấy cô ấy rất giống 'Minh Tuyết' mà thôi." Điền Duy Hoàng thanh minh cho mình.

Liên Hoa Sinh không kìm được chép miệng: "Cậu đừng giải thích nữa, không biết 'giải thích chính là che giấu' sao? Tôi nhìn cậu, căn bản không hề thích người vợ chưa cưới đang đi Hàn Quốc du lịch, chơi đến không muốn trở về đó mà là thích nữ ca sĩ Lục An hiện đang nằm ở trên tầng kia."

"Cậu quản nhiều quá rồi đấy." Điền Duy Hoàng bất giác nắm chặt dao nĩa trong tay, trán nổi gân xanh.

Liên Hoa Sinh không buông tha, tiếp tục nói: "Này này! Duy Hoàng, hay là bây giờ chúng ta đi lên tầng, nhân lúc Lục An còn đang ngủ, tháo mặt nạ của cô ấy xuống nhìn xem dáng vẻ cô ấy như thế nào? Nói không chừng cô ấy là đại mỹ nhân đó."

Thật ra, tối qua anh ta đã rất tò mò không biết dáng vẻ Lục An như thế nào, còn muốn tháo mặt nạ kính mắt lông trắng trên mặt Lục An xuống.

Nhưng không biết Điền Duy Hoàng đã trúng tà gì mà sống chết cũng không chịu để anh ta chạm vào Lục An một chút.

"Chẳng lẽ cậu không hề tò mò về dáng vẻ của Lục An sao?" Liên Hoa Sinh tiếp tục xúi bẩy.

Điền Duy Hoàng hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh đáp: "Không có hứng thú."

"Tôi thấy cậu là không dám, là sợ sau khi tháo mặt nạ của cô ấy xuống sẽ càng yêu cô ấy hơn." Liên Hoa Sinh nhếch môi cười một tiếng.

Trước kia dù đùa bỡn thế nào, vị Diêm Vương mặt lạnh này cũng vẻ mặt bình tĩnh, không rõ vui buồn.

Nhưng từ sau khi anh về nước, rồi ở "Dạ Mị" bất ngờ gặp gỡ cô gái "Lục An" này...








 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!