Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Háy hay, dáng đẹp, mặc gì cũng xinh lại còn có nhiều đàn ông tình nguyện bỏ tiền thưởng cho cô, rồi còn có hai đại gia vì cô “Lục An” mà kéo bà kéo lũ đánh nhau ở “Dạ Mị”.


Chậc chậc, “Dạ Mị” Kinh doanh lâu như vậy mà chưa có ai được ưu ái như cô đâu.

Đồng Đồng Tâm dừng chân ở khu vực trà nước, nhìn vào bên trong.

Bên trong có năm nhân viên nữ, mỗi người băng một ly trà, đứng trò chuyện vui vẻ trước quầy.

Bốn cô gái còn lại nhìn thấy cô liền đồng thanh hô lên: "Chào chị Lục An!"

Đồng Đồng Tâm lịch sự cười đáp lễ, lúc cô chuẩn bị rời đi thì có một cô gái nhanh chân bước lại, trong tay còn cầm một ly trà gừng.

"Chị Lục An, chị vừa mới hát xong, nào, hãy uống một ly trà gừng mà em vừa mới pha xong đi!" Cô gái đưa cái ly về phía Đồng Đồng Tâm bằng hai tay.

Bốn cô gái còn lại cũng nhao nhao khen: "Trà gừng mà Mai pha thực sự rất ngon!"

"Đúng vậy!"

"Chị Lục An cũng nếm thử một chút đi!"

"Uhm, thật sự uống rất ngon đó nha!"

"Cám ơn!" Đồng Đồng Tâm ngại ngùng cười cười, nhận lấy ly thì thấy nước không nóng lắm nên trực tiếp uống một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi nên khen Mai: “Trà gừng này uống rất ngon, có thể nói cho tôi biết cách pha chế không?"

"Tất nhiên là được, chị chỉ cần băm nhỏ gừng tươi trộn với hạt mè rồi cất vào chai. Khi nào uống thì múc một muỗng trộn với một ít mật ong và đường nâu cho vào cốc pha với nước ấm là được.”

Mai vừa kiên nhẫn giảng giải vừa giục Đồng Đồng Tâm: "Chị nhanh uống hết đi! Uống xong để em rửa ly.”

"Được." Đồng Đồng Tâm cầm ly uống một hơi hết sạch.

Mai cầm cái ly rỗng từ tay Đồng Đồng Tâm xoay người trở lại khu vực trà nước, bắt đầu dọn dẹp.

Đồng Đồng Tâm không nói gì với cô ta nữa, chỉ tự mình quay về phòng nghỉ ngơi.

Quay về phòng rồi, khi cô đang định thay quần áo thì thấy đầu mình choáng váng, cô tựa vào ghế ngồi xuống, lắc lắc đầu, khi mở mắt ra thì cô thấy trước mặt quay cuồng.

Trong lúc không hay không biết, Đồng Đồng Tâm không còn sức để chống đỡ liền té xỉu trên bàn trang điểm.

Lúc tỉnh lại, Đồng Đồng Tâm là vì nóng quá nên mới tỉnh.

Không phải trong phòng nóng mà là cô cảm thấy cơ thể mình nóng.

Trước mặt toàn là sương trắng nóng hôi hổi, hai mắt như thiêu như đốt, vừa nóng vừa đau.

Đồng Đồng Tâm gượng dậy, nhìn khắp nơi thì phát hiện nơi này không phải phòng nghỉ mà là một gian phòng đơn tương tự như phòng khách sạn.

"Cô tỉnh rồi." Một giọng đàn ông quen thuộc mơ hồ vang lên bên tai.

Đồng Đồng Tâm nhìn về hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy bên cửa sổ sát đất có một người đàn ông quay lưng về phía mình.

Người đàn ông đó đang cầm một ly rượu vang, bắt chéo chân ngồi trên sofa.

Bên cạnh cửa sổ có đèn nhưng vì ngược sáng nên Đồng Đồng Tâm không nhìn được rõ mặt người đàn ông ấy, có điều, dựa theo dáng người thì Đồng Đồng Tâm cảm thấy người này giống Quý Vận Hằng.

Trong đầu cô vừa mới nghĩ như vậy thì người đàn ông lại bắt đầu nói chuyện, xác nhận cho suy đoán của cô.

"Lục An, lên giường với tôi đi." Quý Vận Hằng uống cạn ly rượu vang trong tay, sau đó đặt cái ly rỗng lên trên bàn kính bên cạnh rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.

Đồng Đồng Tâm lập tức xốc chăn lên, lúc muốn xuống giường, cô liền cảm thấy đầu óc hôn mê, thân thể khô nóng khiến hai chân nhũn ra, ngay cả đứng lên cũng khó khăn.

"Cô trốn không thoát đâu, bởi vì tôi đã hạ gấp đôi lượng thuốc, cho dù là trinh nữ, cũng sẽ biến thành một cô gái phóng đãng." Quý Vận Hằng thong thả bước tới.

Dưới ánh sáng vàng mờ mờ tỏ tỏ, giọng nói của anh ta ngân nga một cách lạ thường.

Đồng Đồng Tâm dựa lưng vào đầu giường, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán trượt dài theo tóc xuống xương quai xanh.

"Ông… Ông chủ của tôi… Sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi, tôi bán nghệ chứ không bán thân!" Đồng Đồng Tâm cố gắng đấu tranh cho mình một cơ hội được "sống".

Quý Vận Hằng cũng chẳng thèm đế ỷ, anh ta mỉm cười, vừa cởi cà vạt trên cổ áo vừa nói đầy ẩn ý với Đồng Đồng Tâm: "Lục An, tôi thưởng cho em nhiều tiền như vậy, vì cô tôi còn bị người ta bắt vào đồn. Vì vậy, chẳng lẽ không cho tôi ngủ với em được một đêm sao?"

Đồng Đồng Tâm cố gắng hết sức, mới vừa nhảy ra khỏi giường, thì toàn thân không chút sức lực, ngã quỵ xuống.
 

Quý Vận Hằng lúc này chạy tới trước mặt cô, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay nâng cằm cô lên.

"Tôi đã nói rồi, tôi đã hạ thuốc gấp đôi. Bây giờ có phải em cảm thấy tay chân bủn rủn, cơ thể khô nóng, chỗ nào đó bên dưới cũng rất ngứa ngáy không?" Quý Vận Hằng nhếch mép cười.

Đồng Đồng Tâm phẫn hận trừng mắt với Quý Vận Hằng, thở hổn hển chửi: "Anh còn đê tiện hơn cả trong tưởng tượng của tôi!"

"Tôi đê tiện thì sao? Nếu em chịu theo tôi thì liệu tôi có phải dùng thủ đoạn hạ đẳng này không?" Quý Vận Hằng càng lúc càng mạnh tay.

Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy quai hàm đột ngột bị anh ta bóp đau.

"Mặt của em càng ngày càng nóng, xem ra, trong lòng em nhất định đang rất nôn nóng!" Quý Vận Hằng nói xong thì buông tay rồi đột nhiên bế Đồng Đồng Tâm lên một cách dễ dàng.

Đồng Đồng Tâm sợ hãi, mặt lúc đỏ lúc tái, không chút sức lực để chống cự: "Quý Vận Hằng, anh, anh buông tôi ra! Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!"

"Ai dô! Hoá ra cô Lục An cô cũng biết danh tiếng của tôi nhỉ! Hoá ra không hẳn là không để tâm đến tôi!" Quý Vận Hằng thả Đồng Đồng Tâm lên giường đặt một tay lên chiếc gối bên cạnh đầu cô còn một tay thì vuốt ve chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng đeo như chiếc kính trên mặt cô: "Đừng lo lắng, hiện tại tôi sẽ không động vào em đâu, tôi sẽ đợi cho đến khi tác dụng của thuốc hoàn toàn phát tác, để em chủ động tới van nài tôi.”

Bàn tay lạnh lẽo của anh ta trượt theo chiếc mặt nạ giả kính xuôi theo một đường đi xuống đôi môi hồng nóng bỏng của cô, như thể anh ta đang khơi lên ngọn lửa đang âm ỉ cháy.

Suy nghĩ của Đồng Đồng Tâm dần trở nên lộn xộn, sự tỉnh táo cũng dần mất đi.

Cô thấy khuôn mặt Quý Vận Hằng dần dần chuyển từ rõ ràng sang mờ ảo.

"Lục An, mau nói đi, mau nói em muốn tôi!" Quý Vận Hằng khẽ nhếch mép, từ trong miệng anh ta tuôn ra một câu nói dẫn dụ.

Hai mắt của Đồng Đồng Tâm mê man, môi mấp máy nhưng không nói lời nào.

Quý Vận Hằng thấy Đồng Đồng Tâm vẫn còn giữ được ý thức thì chậm rãi cởi thắt lưng trên chiếc váy của cô ra.

"Lục An, em là cô gái duy nhất khiến cho con tim tôi phải ngứa ngáy!" Quý Vận Hằng cởi thắt lưng của Đồng Đồng Tâm xong thì nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo mỏng bên ngoài ra, lúc này mới phát hiện lớp áo quây màu trắng cô mặt bên trong đã bị mồ hôi thấm đẫm: "Có phải nóng lắm hay không?"

Đôi mắt của Đồng Đồng Tâm đảo rất chậm và dần mất đi tiêu cự.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!