"Tôi thấy có mài đến tối chắc cũng không thấy ngọc đâu!", Tôn Vũ Hào đứng gần đó mỉa mai.
Những người khác thì không nói gì mà tiếp tục quan sát với vẻ lo lắng.
Dù gì cũng mới mài được một bộ phận nhỏ, khả năng khối nguyên thạch này ra ngọc vẫn còn rất cao.
Có điều Thẩm Phi đã không chờ được nữa, bảo Hàn Thiếu Kiệt đi lên bục giải thạch vẽ một đường gì đó màu trắng lên khối nguyên thạch.
"Cắt theo đường này cho tôi!"
"Hôm nay cậu đây sẽ dùng hiện thực tàn khốc tát thẳng vào cái mặt chó của kẻ nào đó!"
Thẩm Phi kiêu ngạo nói, giọng nói đầy hào sảng.
Hàn Thiếu Kiệt cũng như mở cờ trong bụng, đắc ý nói: "Chị dâu, anh Phong, hai người đợi lát nữa xem. Thời khắc huy hoàng của chúng ta sắp tới rồi!"
Hàn Thiếu Kiệt vừa dứt lời thì tiếng máy cắt hoạt động đã vang lên.
Người giải thạch tỷ mỉ men theo đường kẻ trắng kia để cắt khối nguyên thạch ra.
"Roẹt roẹt roẹt ~"
Những tiếng inh tai nhức óc vang lên, một màn bụi trắng từ chỗ giải thạch bay ra khắp nơi.
Cuối cùng cũng cắt xong, khối nguyên thạch trên bàn giống như miếng đậu phụ, vỡ vụn thành hai nửa, để lộ ra mặt cắt trong khô đét màu xám trắng.
Cái gì?
Đám đông sững sờ!
"Hỏng rồi!"
"Hỏng rồi, hỏng rồi!"
"Chỉ là một đống phế liệu".
"Không có tý ngọc nào!"
Trong đám đông, có nhiều người kinh ngạc đến nỗi thốt lên, nhưng cũng có những kẻ đang cười trên nỗi đau của Thẩm Phi.
"Sao... Sao có thể như vậy chứ?", Hàn Thiếu Kiệt chết đứng.
Còn mặt Thẩm Phi trắng bệch như tờ giấy!
"Sao... Sao có thể như vậy?"
"Khối nguyên thạch hơn hai mươi triệu, mà... Mà không có ngọc?"
"Không thể nào! Cắt tiếp đi!"
Thẩm Phi không cam lòng, bắt người giải thạch tiếp tục cắt.
Thế nhưng, khối nguyên thạch ban nãy đã vỡ nát thành tám mảnh. Ngoài những đường vân chằng chịt có màu xanh lá cây trên bề mặt ra thì bên trong không hề có ngọc. Đây hoàn toàn chỉ là một cục phế liệu.
Nói cách khác, Thẩm Phi đã dùng hai mươi sáu triệu để mua một hòn đá!
Thẩm Phi đầu óc trống rỗng, loạng choạng suýt ngã.
Còn Hàn Thiếu Kiệt đã ngã phịch xuống sàn.
Rõ ràng hai người họ không thể ngờ tới kết cục này!
Hóa ra lời Diệp Phong vừa nói là đúng?!
"Ha ha ~"
"Cậu chủ Thẩm, sao sắc mặt khó coi quá vậy?"
"Ban nãy khoa trương hống hách lắm mà giờ sao vậy?"
"Ha ha ha ~"
"Có điều nói thật lòng, tôi cũng ngưỡng mộ cậu chủ Thẩm lắm. Bỏ hẳn hai mươi sáu triệu đi mua một hòn đá nát".
"Nếu thích đá như vậy thì nói với tôi một tiếng. Ngày mai tôi sẽ cho người chở một tấn đến cho cậu".
"Ha ha, chỉ là một viên đá nát. Tôn Vũ Hào tôi nhìn một lần đã biết nó không có ngọc rồi, cũng chỉ có người như cậu mới cho thứ này là bảo bối thôi!"
Tôn Vũ Hào cười lớn, nhìn Thẩm Phi như nhìn một tên thiểu năng. Lúc này, trong phòng triển lãm cũng vang lên vô số tiếng cười chế nhạo khác. Thẩm Phi giờ đã trở thành trò cười của thiên hạ.
"Tên khốn nạn, mày lừa tao ~"
"Mày cố tình giở trò lừa tao!"
Thẩm Phi nghe Tôn Vũ Hào nói xong thì lập tức hiểu ra mọi chuyện. Hai mắt anh ta đỏ ngàu lên, trợn trừng như sắp rơi ra đến nơi.
Tôn Vũ Hào cười gằn đáp: "Bản thân ngu dốt, năng lực không bằng người ta thì đừng có mở miệng ra oán trách".
"Khuyên cậu chủ Thẩm nên đưa mấy người bạn vô dụng của mình về nhà sớm thì hơn".
"Không phải loại người nào cũng đi cược đá được đâu".
"Hai mươi sáu triệu hôm nay coi như là tiền cậu nộp học phí đi".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!