Lọc Truyện

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Tiêu Sách còn chưa kịp phản ứng trở lại, anh đã nhìn thấy một cái chân thon dài mang theo sức mạnh khủng khiếp đạp về phía mình.
Nếu như bị đạp trúng, sợ rằng với tố chất cơ thê của Tiêu Sách cũng phải đau đớn nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên anh sẽ không để Tống Chỉ Vân đạp trúng mình.
Trong chớp mắt, Tiêu Sách mang theo cái ghê’ lách người qua, miễn cưỡng tránh khỏi cú đá sấm sét của Tống Chỉ Vân.
“Răng rắc…”
Một tràng âm thanh vỡ nát sắc bén vang lên, vang vọng khắp phòng thầm vấn.
Sức mạnh của Tống Chỉ Vân lại mạnh mẽ như vậy, khiến Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, Tống Chỉ Vân vừa đạp xuống, nền gạch men trắng trong phòng thấm vấn đã lập tức rạn nứt, có thế thấy vừa rồi Tống Chỉ Vân dùng sức mạnh mẽ cỡ nào.
“Chắc chắn Tống Chỉ Vân đã từng tập luyện, nếu không thì sao có thể có được sức mạnh khủng khiếp đến vậy…”
Tiêu Sách nhìn nền gạch men trắng bị vỡ nát, phút chốc lại có suy đoán khác về thực lực của Tống Chỉ Vân.
Đã từng tập luyện, nhưng không phải Tống Chỉ Vân luyện tập mấy loại đánh đấm Taekwondo bình thường, mà là Tống Chỉ Vân đã từng luyện các loại võ thuật, nội khí truyền thống tương tự như loại công pháp khủng khiếp Tiên Thiên Công.
Bởi vì cũng chỉ có công pháp đó mới có thể làm một cô gái có khí thế ác liệt và sức mạnh khủng khiếp như thế.
Trong phòng thấm vấn.
Sau khi một cú đá này lại đá hụt, vẻ mặt Tống Chỉ Vân vô cùng bất ngờ.
Tiêu Sách liên tiếp tránh được hai lần tấn công của cô, quả thật cũng hơi khác thường.
Nhưng Tống Chỉ Vân cũng không dừng lại, dù sao thì Tiêu Sách đã trúng thuốc xổ rồi, chắc hẳn cũng không còn sức để tránh nữa.
Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Vân lại đá về phía Tiêu Sách.
Hôm nay, cô phải đánh Tiêu Sách tàn phế, đòi lại công bằng cho bản thân.
Còn cô làm như vậy có phạm pháp hay không, Tống Chỉ Vân đã không thèm quan tâm từ lâu.
“Ầm ầm ầm!”
Từng đợt sức mạnh khủng khiếp, không ngừng giẫm nát nền gạch men trắng trong phòng thẩm vấn, vang lên những âm thanh rợn người.
Ngay cả hai cảnh sát đang trông chừng ở ngoài hành lang cũng nghe thấy âm thanh này, hai người chợt rùng mình nhìn về phía phòng thẩm vấn.
“Sao người này lại xui xẻo như vậy, bị đội trưởng nhắm trúng, nghe âm thanh này, xem ra lần này tên nhóc trong đó sợ là lành ít dữ nhiều rồi…”
Một cảnh sát có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Thực lực của đội trưởng Tống cũng xếp hạng nhất nhì trong đơn vị của chúng ta, cho dù cấp trên có cử những cảnh sát vũ trang đến, cũng không có mấy ai có thể sánh được với đội trưởng Tống, xem ra lần này đội trưởng Tống nổi giận thật rồi, hay là chúng ta lén đi xem thử đi?”
Một cảnh sát khác nghe thấy tiếng “bịch bịch” đáng sợ, trong lòng không khỏi tò mò muốn đi xem thử.
“Cậu chán sống rồi à, nếu đế đội trưởng Tống biết được, hai người chúng ta còn không bị chị ấy chỉnh đốn một trận ra hồn sao…”
Một cảnh sát khác rụt cổ lại, tỏ vẻ rất sợ Tống Chỉ Vân.
Trước uy thế của Tống Chỉ Vân, hai cảnh sát không dám rời khỏi vị trí của mình.
Nhưng nghe tiếng ầm đùng vang lên không ngớt trong phòng thẩm vấn, hai người khẽ run rẩy trong lòng, đồng thời tỏ ra rất vui khi Tiêu Sách gặp nạn.
Một bên khác, trong phòng thấm vấn.
Tống Chỉ Vân đá liên tiếp bảy tám cú, mỗi một cú đều mạnh mẽ vang rền, đạp sàn nhà nát vụn bay tung tóe, cả phòng thẩm vấn đã trở nên vô cùng lộn xộn.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ này cũng thật là…”
Khi Tiêu Sách thấy ánh mắt Tống Chỉ Vân đang dần lộ vẻ hung ác, Tiêu Sách đã biết, nếu không ngăn Tống chỉ Vân lại nữa, sợ rằng không biết người phụ nữ này còn làm ra những chuyện kinh khủng nào nữa.
Hiện tại, Tống Chỉ Vân không hề quan tâm đến sức lực của mình nữa, sau khi đá liên tiếp bảy tám cái, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, liên tục tung về phía Tiêu Sách.
Dọa Tiêu Sách vội vàng né tránh, nếu anh tránh không kịp, chắc hẳn cậu em của anh lúc này đã tàn phế thật rồi.
“Mẹ nó, hổ không gầm lại tưởng tôi là con mèo bệnh sao…”
Thấy toàn thân Tống Chỉ Vân đang tràn đầy sục sôi, không hề nương tay chút nào, cho dù trong lòng Tiêu Sách muốn nhịn Tống Chỉ Vân nhưng cũng không thế nhịn được nữa.
Nếu không ngăn Tống Chỉ Vân lại, sợ là Tống Chỉ Vân vẫn chưa thôi đâu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách bèn chuẩn bị ra tay chế ngự cô nàng ngang bướng này.
Lúc Tống Chỉ Vân lại giơ chân lên, hung hăng đạp về phía Tiêu Sách, Tiêu Sách nhắm chuẩn cơ hội này, tránh khỏi cú đá chí mạng của Tống Chỉ Vân.
Đồng thời, dưới chân Tiêu Sách ra sức, cả người và ghế giống như pháo đạn, mạnh mẽ bật dậy khỏi mặt đất, xông về phía Tống Chỉ Vân.
Lúc này, Tống Chỉ Vân vừa dùng hết sức ở chiêu cũ, còn chưa kịp lấy sức lại, lúc nhìn thấy Tiêu Sách vác theo cái ghế xông thẳng về phía cô nhanh như chớp, Tống Chỉ Vân chợt giật mình, luống cuống giơ tay đỡ lấy.
Nhưng Tống Chỉ Vân vội vàng chống lại, sao có thể chống được một cú mạnh từ cả người và ghế của Tiêu Sách, Tống Chỉ Vân bị Tiêu Sách và ghế đè ngay trên sàn nhà.
“Mềm quá…1
Sau khi Tiêu Sách vác theo cái ghê’ đánh gục Tống Chỉ Vân, anh cảm nhận được mặt mình đang chạm vào một vật thể rất mềm mại và căng tròn.
Cảm giác vô cùng dễ chịu, khiến Tiêu Sách cảm thấy rất thích, anh chợt dụi dụi vào vật thể đó.
Xem ra hoa khôi cục cảnh sát này đúng là hàng thật giá thật, bản thân anh chịu đựng nhiều lần tập kích như vậy, bây giờ xem như đã được bồi thường rồi, Tiêu Sách có suy nghĩ không đứng đắn.
“Anh, anh chán sống…”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!