Lọc Truyện

Tên côn đồ kia thấy người đẹp mặt không đổi sắc chạy về phía mình thì cười đắc ý, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã bị một đấm của Linh Nhi đánh ngã.  

 

“Anh… Anh Hạo, mặt em bị cô ta đánh biến dạng rồi thì sau này làm sao em dùng mặt kiếm cơm được nữa!”  

 

Tên côn đồ bụm mặt la hét thảm thiết.  

 

Linh Nhi không cho họ chút mặt mũi nào, bước chân như gió, sau vài hiệp thì tất cả bọn côn đồ đã bị đánh ngã đầy đất.  

 

Anh Hạo ôm mặt nằm dưới đất, biết lần này mình đã đụng phải tảng đá cứng rồi.  

 

“Anh Hạo phải không, nghe nói ở Hồ Nam này chỉ có lời anh nói là lớn nhất hả?”  

 

Lưu Minh đứng dậy đi tới trước mặt anh Hạo, từ trên cao nhìn xuống gã ta.  

 

“Không dám, không dám nữa, sau này nơi này sẽ do anh quyết định!”  

 

“Được, thế thì sau này chỗ này sẽ thuộc về tôi, nếu không có việc gì đặc biệt thì không một ai được phép tới gần!”  

 

Lưu Minh hài lòng gật đầu, chỉ vào rừng cây sau lưng nói.  

 

Anh Hạo nào dám nói nửa chữ không? Đầu gật như gà mổ thóc.  

 

“Được rồi, mấy người mau cút đi!”  

 

Lưu Minh hất tay, một đám côn đồ như được ân xá, vội vàng đứng dậy, bỏ chạy không dám quay đầu lại.  

 

Thời gian buổi trưa trôi qua rất nhanh, mấy quỷ nô đều có chút tiến bộ, nhất là Như Hoa và Như Phong, tin chắc rằng không bao lâu nữa họ có thể hiện thân giữa ban ngày.  

 

Nơi này âm khí dày đặc, đúng là một nơi thích hợp để quỷ tu hành.  

 

Nhìn lại mặt trời chiều đang dần biến mất nơi chân trời, Lưu Minh rời khỏi công viên Hồ Nam.  

 

Huyền Tư Giai đã tức đến nổ cả phổi rồi, cứ tưởng Lưu Minh chỉ là một tên nhà quê, không ngờ sau đó cô ta lại bị vả mặt đau điếng, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt khác lạ của bạn thân Lâm Tiên Nhi khi nhìn mình.  

 

“Được rồi con gái, chuyện đã qua con đừng để trong lòng, cùng lắm thì vài ngày nữa mẹ lại tìm cho con một cậu ấm giàu có!”  

 

Triệu Hồng an ủi.  

 

“Hừ, lái chiếc Phaeton rách nát, quen một bà chủ nhỏ thôi mà cứ tưởng mình ghê gớm lắm! Ông chủ Thiệu của công ty chúng ta đang theo đuổi con, vài ngày nữa còn sẽ đồng ý, đến lúc đó chúng ta sẽ lấy lại được thể diện!  

Huyền Tư Giai vừa lái xe vừa tức giận nói.  

 

Bởi vì lái xe không chịu nhìn đường nên suýt chút nữa đã tông vào nhóm người bên vệ đường.  

 

“Con mẹ nó, lái xe kiểu mẹ gì thế?”  

 

Nhóm anh Hạo bị Linh Nhi đánh khá nặng, vừa xoa mặt vừa lảo đảo đi trên đường, không ngờ lại bị đứa nào lái xe không có mắt suýt chút nữa tông trúng.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!