Lọc Truyện

Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh (Bản Dịch - Mới)

Nhưng những cái đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ đã thắng.

 

“Nhà cái anh còn ngây ra đó làm gì? Mau trả tiền đi!”

 

Gã đeo kính sững sờ, có người đập bàn, gã mới hoàn hồn.

 

Đau khổ chia tiền trên bàn cho mọi người, đặt biệt là những xấp tiền đỏ au trước mặt Lưu Minh đã chất thành đống như ngọn núi nhỏ, Lưu Minh cũng không khách sáo, từ trong túi áo lấy ra một cái túi đựng gạo, rồi ném tiền vào trong. Sau đó, anh quay người lại nhìn Thạch Thái Nhiên, hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, lần này cũng gần hoàn vốn rồi nhỉ?”

 

“Ừm, hoàn rồi, hoàn rồi!”

 

Thạch Thái Nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

 

Cảnh tượng ngày hôm nay giống như nằm mơ, nếu không phải anh ta tự véo mình một cái thật mạnh, vẫn còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.

 

“Nếu đã hoàn vốn rồi, cũng không làm khó bọn họ nữa, chúng ta về thôi!”

 

Nói rồi, Lưu Minh vác túi, sải bước đi về phía cầu thang.

 

Vừa đi tới chỗ cầu thang, hai người đã bị mấy người đàn ông to cao vây lấy.

 

“Anh bạn xem ra thắng không ít nhỉ, có hứng thú lên tầng chơi một ván với ông chủ Dương của chúng tôi không!”

 

Người đàn ông đứng đầu cao lớn thô kệch cười nói.

 

“Không có hứng thú!”

 

Lưu Minh đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, kéo Thạch Thái Nhiên đi tiếp, nhưng mấy tên đàn ông cao lớn không hề có ý nhường đường.

 

Lưu Minh bật cười, đưa túi tiền cho Thạch Thái Nhiên, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn mấy tên đàn ông trước mặt nói: “Tại sao các người còn muốn giữ chúng tôi ở lại?”

 

Trong nháy mắt mấy tên đàn ông dường như cảm thấy có thứ gì đó đè lên mình, thậm chí còn thấy khó thở.

 

“Không dám, không dám!”

 

Người đàn ông dẫn đầu vội vàng nhận lỗi.

 

Lưu Minh lúc này mới hài lòng gật đầu, để Sương Nhi thu hồi sức mạnh

 

Tầng ba của sòng bạc, trang trí còn tốt hơn một vài hội sở hạng sang.

Trên sofa bọc da thật nhập khẩu từ Pháp, có một một ông già khoảng chừng năm sáu mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc bộ đồ nhà Đường màu trắng, nho nhã pha trà.

 

“Ông Dương, chúng tôi thất bại rồi, không mời được hai thanh niên đó!”

 

Tên đàn ông cao lớn vừa rồi chặn Lưu Minh cung kính đứng sau lưng ông già.

 

“Ồ, đến các cậu còn không mời lên được, hai thanh niên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

 

Ông Dương cau mày hỏi.

 

“Tôi cũng không biết, trong ấn tượng của tôi, Đường Hải hoàn toàn không có nhân vật này!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!