Một người trong đó trán đầy mồ hôi. "Hả? Chuyện gì vậy trời?" "Cậu Bạch quyền quý lại đi mời một kẻ ăn chực?”
Hơn nữa bàn đó tập hợp cậu ấm của chín ông chủ cửa hàng lớn của phố Kim Lăng, vô cùng cao quý!"
"Còn nữa, các cậu xem kìa, cả cô cậu chủ nhà họ Bạch và nhà họ Lâm cũng đều có mặt cả."
Những người khác đều cảm thấy kì lạ.
Nhà họ Bạch nhà họ Lâm, thậm chí chủ cũ của nhà hàng Minh Hoàng là nhà họ Trữ, đều khởi nghiệp từ phố Kim Lăng, từ đó phát triển lớn mạnh, ăn nên làm ra.
Bọn họ có quan hệ thân thiết với Lý Chấn Quốc.
Nên những cậu ấm cô chiêu này thân phận rất tôn quý.
Đừng nói bọn họ, lúc này Dương Hạ, Lục Thần cùng Triệu Nhất Phàm cũng đều hết sức kinh ngạc.
Rõ ràng, những người ngồi ở bàn đó, ai bọn họ cũng đều biết, cũng đều nghe qua, nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc.
Thật kì quái, bọn họ sao lại mời Trần Khiêm?
Chính Trần Khiêm cũng ngạc nhiên, cả Bạch Hiểu Phi cùng Lâm Y Y đều có mặt ở đây.
Vậy mà anh chẳng để ý.
Đã nghe thấy lời mời.
Trần Khiêm nghĩ thầm, nếu trước mặt chừng đó người mà mình đi ra ngoài, chẳng phải càng khiến người ta coi rẻ, sẽ
nghĩ rằng mình thật sự đến xin chực sao!
Chẳng thà ngồi cũng bọn Bạch Tiểu Phi một lát, ít nhất bịt miệng những người kia.
Anh ngay lập tức gật đầu: "Được."
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn mình của những người ở đó, từng bước đi về phía trước, ngồi xuống ghế cạnh Bạch Tiểu Phi và Lâm Y Y.
"Không biết xấu hổ!"
"Không biết tốt xấu!"
"Cậu ta dám ngồi xuống thật, cậu ta nghĩ mình là ai chứ?"
"Hơn nữa lại ngồi gần nữ thần Lâm Y Y như vậy!"
Thật khiến cho thanh niên con nhà giàu ở tại đó hâm mộ và đố kị.