Nhớ lại thì hai người coi như là có vài năm chưa gặp. nhau rồi.
'Trần Khiêm, anh quen tất cả những người này sao?
Khương Nhiên Nhiên không khỏi bất ngờ hỏi
Điều này sao có thể.
Phải biết rằng người đứng ở đây đều là những người giàu có đẳng cấp quốc tế, làm sao Trần Khiêm có thể quen biết hết tất cả bọn họ được?
Tôi và họ ư? Cũng coi như là quen biết!
Trần Khiêm liếc nhìn đám người tổng giám đốc Tra, thản nhiên nói.
Ông chủ Trần, xin ngài yên tâm, tôi sẽ không tha cho cậu ta dễ dàng như vậy. Cậu ta đã quấy rầy việc tu luyện của ngài, tôi chắc chắn sẽ cho cậu ta một bài học đắt giá.
Tổng giám đốc Tra mồ hôi như mưa chỉ vào Lâm Phi quát thật lớn.
Hừ, mấy người dám sao?
Lâm Phi thấy có nhiều bảo vệ bao vây mình như vậy cũng bắt đầu cảm thấy sợ.
Liếc qua Khương Nhiên Nhiên xong, Trần Khiêm nói: "Chuyện này nể mặt một người quen cũ của tôi nên coi như chấm hết, không có lần sau, thả bọn họ đi!"
Gió đêm se se lạnh.
Trần Khiêm kéo kín vạt áo của mình hơn, nhẹ nhàng ho một tiếng, sau liền quay người bước vào trong.
Mẹ chứ thằng họ Trần kia, mày tưởng mày là ai thế? Cậu đây là người mày có thể hô to gọi nhỏ hay sao?”
Lâm Phi lại chỉ cảm thấy rất nhục nhã. Đặc biệt khi người đối diện chỉ bằng tuổi anh ta. Anh ta không phục.
Tại sao vậy chứ? Tao đã đồng ý thả mày đi rồi, sao mày cứ dây dưa không chịu thôi vậy?
Trần Khiêm nhìn thẳng vào Lâm Phi, khó hiểu nhíu mày hỏi.
Vì sao cái gì? Tên họ Trần kia, đây là địa bàn của các người nên thế, có giỏi thì đi cùng tao đến Saudi, có tin cậu đây giết mày lúc nào cũng không hay không?
Lâm Phi đỏ mắt cả giận nói.
Khương Nhiên Nhiên cảm thấy mọi chuyện không hay rồi, Lâm Phi thật sự nổi nóng rồi.
Cô ta dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Trần Khiêm.
Đủ rồi đấy Trần Khiêm, anh bốc phét đủ chưa? Lế nào anh không rõ thực lực của nhà họ Lâm hay sao? Tôi biết hiện giờ anh cũng tích cóp được chút tiền, nhưng thế giới này thật rất lớn, anh có biết người mạnh hơn anh còn có rất nhiều hay không? Hôm nay anh đắc tội với cậu Lâm, anh cảm thấy sau này bản thân sẽ sống yên hay sao?
Khương Nhiên Nhiên lắc đầu nói rằng.
Được rồi đấy, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý hãy dẫn cậu Lâm của cô cùng mấy người bạn này nhanh chóng biến đi. Còn nữa, nước € nay đã thành chốn thị phi, cô cũng đừng ở lại đây nữa!
Trần Khiêm lười phải đôi co với bọn họ.
Anh trực tiếp xoay người bỏ đi.
'Trần Khiêm, anh ảo tưởng mình là ai, anh có biết thân phận hiện tại của tôi là gì hay không? Còn những người mà tôi tiếp xúc là những ai anh biết không?
Bị Trần Khiêm khinh thường đến vậy, Khương Nhiên Nhiên cực kỳ oán giận.
Khi cô ta chuẩn bị làm ầm lên.
Bỗng nhiên, có người chạy tới.
Trưởng lão Tiếu, ngoài cửa có mấy vị khách bên chính phủ rất quan trọng đến đây, nói muốn gặp ông chủ một lần cho bằng được, hơn nữa họ còn chuẩn bị cả quà gặp mặt!
Một tên chạy vặt kính cẩn thưa với Tiếu Thương Sinh.
Khách bên chính phủ? Ai cơ? Tiếu Thương Sinh nhíu mày hỏi.
Đều là người của hoàng gia Trung Đông, còn có cả nhừng người bên Nam Á!
'Tên chạy vặt nói. Cái gì? Khương Nhiên Nhiên và Lâm Phi đứng cạnh đó nghe thấy những cái tên được nhắc đến đó đều sợ đến ngây ngẩn.
Đặc biệt là Khương Nhiên Nhiên, khuôn mặt cô ta co quắp.
Rốt cuộc thì Trần Khiêm có thân phận gì, tại sao lại có nhiều lãnh đạo cao cấp đến gặp anh ta như vậy?
Khương Nhiên Nhiên khiếp sợ.
Lâm Phi giờ cũng mới biết được, khi nãy bản thân đã chọc vào tổ kiến lớn đến nhường nào.
Sợ hãi đồng thời là khát vọng được rời đi ngay lập tức.
'Thế nhưng mới vừa đi một vài bước, ngay lập tức lại bị Tiếu Thương Sinh tóm vai giữ lại.
Nhóc con, lúc nãy cho mấy người đi thì mấy người không chịu đi, lúc này lại muốn chuồn à?