Lời vừa rồi của Chu Bảo Khánh nói rất đúng, bảo. mình đi chào hỏi một tên nhóc ranh ư, chuyện này buồn cười thật đấy!
Đồng thời trong lòng ông ta cũng dâng lên chút bất mãn với Vân Hạo Thiên, ông ta cảm thấy bây giờ Vân Hạo Thiên có hơi lấn quyền, cho nên mới không muốn nói thêm gì đi nữa.
Vân Hạo Thiên chỉ có thể gật đầu, lập tức lạnh lùng liếc nhìn Chu Bảo Khánh, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Chu Bảo Khánh cũng nhanh chóng đi khỏi phòng làm việc.
Đội trưởng Chu, ngài nói xem tên Trần Khiêm này liệu có phải trợ thủ mà Vân Hạo Thiên mời tới giúp ông ta hay không? Sắp đến lúc chọn ra đại đội phó của tổ chức Long rồi, Vân Hạo Thiên này biết bản thân không phải đối thủ của ngài nên gọi thêm người t chăng?
Ở một nơi yên tĩnh. Trợ lí của Chu Bảo Khánh nhỏ giọng nói.
Hừm cái gì mà Trần Khiêm với cả Trần Hẹo chứ, mời tới thì đã sao? Cậu nghĩ Vân Hạo Thiên có thể là đối thủ của tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, ông ta chỉ là một con tép bé nhỏ, tôi còn không thèm xem ra gì! Nếu so ra chuyện càng khiến tôi lo lắng là chuyện về Tu La Bàn kia, lời mà Vân Hạo Thiên nói lúc nãy cậu có nghe thấy không?
Chu Bảo Khánh chắp hai tay ra sau lưng nhíu mày nói.
Quyền khống chế Tu La Bàn sắp sẽ lọt vào tay của ngài rồi, nhưng Vân Hạo Thiên lại hết lần này tới lần khác tìm người đến đòi lấy Tu La Bàn, tôi cảm thấy trong chuyện này khẳng định có mờ ám!
Người trợ lí nói.
Đúng thế, cho nên chúng ta cần ra tay quét sạch mấy thứ cản đường này, kẻ nào dám ngáng đường của Chu Bảo Khánh này, tôi sẽ để hắn ta chết không có chỗ chôn, hừ!
Sau đó, Chu Bảo Khánh ghé vào tai trợ lí của mình thì thâm điều gì đó...
Nghe xong người trợ lí gật đâu đã hiểu, lập tức đi mất, chỉ còn lại Chu Bảo Khánh vẻ mặt độc ác đứng đó.
Quay lại chỗ Trần Khiêm.
Sau khi Trần Khiêm và thây Quỷ đến đây thì được. sắp xếp nghỉ tại một phóng cho khách.
Vốn cho rằng sẽ được gặp lão Tông sư - đại đội trưởng Long Diệp nhanh thôi .
Lại không ngờ, đợi đến một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy đâu.
Lúc này, hai người nhìn thấy Vân Hạo Thiên với vẻ mặt ủ rũ đi đến.
Haiz, thật sự xin lỗi cậu Trần... Vân Hạo Thiên lắc đầu thở dài.
Tôi đoán đại đội trưởng Long Diệp không trực tiếp đồng ý chuyện Tu La Bàn phải không?
Thầy Quỷ lắc đầu cười.
Khu, đúng là cái gì cũng không gạt được con mắt của đại sư, đúng vậy, chuyện này vốn không có gì khó khăn cả, đại đội trưởng chưa bao giờ từ chối những yêu cầu kiểu này của tôi. Nhưng hôm nay không biết đại đội trưởng bị làm sao, không vừa lòng với lời của tôi, ngược lại còn nghe theo lời gièm pha của lão Chu Bảo Khánh kia!
Vân Hạo Thiên tức đến đập bàn.
Khi nãy thầy Quỷ cũng đã nói cho tôi kết quả sẽ như
vậy, cho nên ông cũng không cần cảm thấy có lỗi. Nói ra cũng chỉ là đại đội trưởng Long Diệp không tin tưởng năng lực của tôi mà thôi. Vậy đi, buổi chiều ông giúp tôi †ập trung những học viên muốn huấn luyện thử lại, tôi thử huấn luyện bọn họ một buổi xem sao!
Trần Khiêm cười nói.
'Thầy Quỷ cũng đã đưa ra nhiều kiến nghị cho Trần Khiêm.
Người ta cũng thể hiện rất rõ rồi, muốn xem năng lực chuyên môn của anh ra sao mà thôi!
Đã vậy thì Trần Khiêm cũng không ngại ngần mà phô diễn tài năng.
Được thôi, chỉ cần cậu Trần không tức giận là tôi mừng rồi. Thế này đi, buổi trưa chúng ta cứ dùng bữa †rong căn cứ đã, dùng cơm xong tôi sẽ lập tức đi tập trung các học viên. Bây giờ tôi gọi người dọn cơm lên được chứ?