Lọc Truyện

Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Những lời bệ hạ nói, cô sẽ suy nghĩ lại. Ngồi lên ngai vàng, địa vị đứng trên hàng vạn người. Nhưng mà, áp lực cũng rất lớn. Tiểu Điệp sợ mình sẽ không làm nổi, sợ nhỡ đưa ra quyết định sai lầm nào đó thì dân chúng sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn khổ, đất nước lâm nguy.

Hoàng cung giờ khắp nơi toàn tro vải trắng, vải đen. Tiểu Điệp vừa mới bón thuốc cho bệ hạ ngủ một giấc nên mới dám đi ra ngoài xem thử. Nhìn các cung nhân đang đốt giấy tiền vàng bạc, khói lửa bay đầy trời mà lòng cô cảm thấy trống trải vô cùng.

- Vương tử đâu rồi? - Cô nhẹ giọng hỏi A Manh và Hoàng Ân đang đi bên cạnh.

- Đích quận phu đang ở trong thư phòng của bệ hạ để xử lí tấu chương. - Hoàng Ân trả lời.

Tiểu Điệp nghe xong liền tức tốc đến đó. Mới bước chân vào cửa đã thấy một nam nhân đeo tang, mặc y phục trắng đang ngồi miệt mài chấm mực viết cái gì đó. Quận chúa tiến lại bên cạnh ngồi, khẽ đặt tay lên vai hắn.

- Vất vả cho huynh rồi.

Gióng nói nhỏ nhẹ ấy khiến Bình Ngọc phải tạm rời mắt khỏi tấu chương để nhìn xem là ai.

- Tiểu Điệp? À, không có gì đâu. Chuyện mai táng cho thái nữ, nhị công chúa và tam hoàng tử ta đã chuẩn bị xong cả rồi. Tam hoàng tử chắc phải nhờ Kính quý phi đưa về Tiểu Tiệp Quốc an táng. Tiểu Tiệp Quốc sẽ đổi thành An Tiệp, xác nhập trở thành tỉnh phía Bắc nước ta. Còn chuyện phong hầu gia quản lí An Tiệp ta vẫn chưa thể quyết định.

- Hai vị hoàng phi của tam hoàng tử thì thế nào?

- Họ sẽ cùng Kính quý phi đến An Tiệp tiễn đưa tam hoàng tử. Sau khi làm goá phụ ba năm, họ có thể tái giá.

- Có vẻ các đại thần trong triều không làm quá tội danh của tam hoàng tử lên.

- Bệ hạ đã lên tiếng giải thích chuyện này rồi, còn ai dám nói gì nữa. Mà nàng nghĩ xem, ai thích hợp phong hầu nhất.



- Các quan thần cũ của Tiểu Tiệp Quốc thế nào?

- Trung thần đều cắt cổ tự vẫn. Gian thần thì mưu cầu được sống. Nhưng loại hại nước hại dân đó đều bị bệ hạ bắt nhốt hoặc giáng làm thường dân cả rồi. Ta chỉ có thể điều người của mình sang.

- Phụ mẫu của hoàng phi và trắc hoàng phi...

- Dù triều thần không nhắc đến tội trạng của tam hoàng tử nữa. Nhưng để người có liên quan đến ngài ta lên làm hầu gia, các quan thần nhất định sẽ không đồng tình đâu. Mà phụ mẫu của hai vị hoàng phi cũng vừa nộp tấu chương xin cáo quan về quê ở ẩn.

- Quan tam phẩm và nhị phẩm trong triều vốn cũng đâu có nhiều. Thế phụ mẫu của thái phu, và hoàng phu thì sao?

- Ta sẽ suy nghĩ và sắp xếp người thích hợp. Trước hết phải để họ xả tang đã. Tạm thời điều Quách tướng quân và nhất phẩm quan Chu gia đến đó quản lí. Đợi qua một trăm ngày sau, mới phong hầu.

- Như vậy cũng được.

Nhìn dáng vẻ cần mẫn của Bình Ngọc, cô cảm thấy hắn mới là người thích hợp ngồi lên ngai vàng. Chuyện phu thiếp của cô giải quyết đơn giản thôi mà, chỉ cần cô hoà ly với hắn, hắn vẫn có thể lấy người khác.

Nhưng vấn đề lớn hơn ở đây, không phải ai phù hợp với ngai vàng, mà là Hồ Tiểu Điệp đã được tác giả định sẵn kết cục phải lên làm vua. Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp chỉ biết cười khổ.

- Ta về Hồ quận phủ một chút. Sau trận chiến đó ta vẫn chưa về thăm bọn họ.

- Được.

Quận chúa viện cớ rồi rời khỏi thư phòng. Trong hoàng cung hiện giờ rất ngộp ngạt, cô muốn tự mình cưỡi ngựa quay trở về thăm người thân.

Thấy cô bước ra ngoài, A Manh cùng Hoàng Ân liền đi theo sau. Chưa đi được mấy bước nữa, Tiểu Điệp đã liền quay lại nói với họ mấy câu:

- Hai người về phòng nghỉ ngơi đi. Ta về Hồ quận phủ một chút.

- Dạ. - Hai người họ đồng thanh.

Nhìn dáng dấp nhỏ bé của hai người đang bước ngắn bước dài đi theo nhau, Tiểu Điệp lại nghĩ ngợi lung tung, rồi nhớ đến những kí ức đầy bi thương kia. Đó không phải kí ức của cô, mà là của Hồ Yên Chi.

Có lẽ, kể từ bây giờ trở đi, Hồ Tiểu Điệp sẽ không bao giờ nhận mình là Hồ Yên Chi nữa rồi. Cô chỉ là bản sao của người con gái đáng thương ấy. Một bản sao có vận mệnh tốt hơn bản chính rất nhiều. Thật cay đắng và trớ trêu làm sao.



Hồ Yên Chi chỉ thích nữ nhân, Hồ Tiểu Điệp vừa thích nữ nhân vừa thích nam nhân. Nhưng cô cảm thấy mình thích nữ nhân không phải do tác giả xây dựng như vậy, mà là vì bị ảnh hưởng bởi Yên Chi. Còn lí do vì sao lại bị ảnh hưởng từ cô ấy, thì Tiểu Điệp cũng không biết.

...

Cưỡi một con bạch mã trở về phủ. Những người nhung nhớ đến Hồ Tiểu Điệp đều đã đứng sẵn ở bên ngoài đợi rồi. Vừa thấy người thương, họ liền đi đến quấn quýt bên cô.

- Quận chúa, người đã về rồi. - Mặc Uyên niềm nở.

- Quận chúa vất vả cho người rồi. - Kiều Vũ hai mắt lưng tròng.

- Quận chúa, các thiếp thất ở đây đều rất nhớ người. - Hoàng Dĩ đẫm lệ.

Còn những người thiếp khác thì không dám lên tiếng nói nhiều với cô, còn đứng một khoảng cách nhất định rồi rưng rưng hai mắt nhìn cô nữa. Đặc biệt là Thừa Lãng, cậu ta chỉ biết cúi đầu. Tiểu Điệp tiến đến gần cậu, vỗ vai một cái.

- Chuyện trước đây đừng nhắc đến nữa.

- Phu tế là người của tam hoàng tử... Phu tế nguyện chịu tội.

- Tam hoàng tử cấu kết với Tiểu Tiệp Quốc là thật. Nhưng lí do đều là vì lê dân bá tánh ở đó bị chèn ép quá mức. Tội này có thể tha. Ngươi cũng đừng tự trách mình nữa. Ta đã phái người điều tra về tung tích của cha mẹ ngươi rồi. Họ vẫn đang ở Tiểu Tiệp Quốc. Nếu ngươi muốn ta có thể sắp xếp để ngươi đến đó.

- Quận chúa định thôi phu tế sao ạ?

Tiểu Điệp tự dưng ngơ ra trước câu này của Thừa Lãng một lúc. Nhưng sau đó cô nhanh chóng trả lời vui vẻ:

- Nếu ngươi muốn hoà ly thì ta sẽ hoà ly với ngươi.

- Phu tế... Phu tế không muốn! - Thừa Lãng lật đật quỳ xuống.

- Được rồi. Không muốn thì thôi. - Tiểu Điệp đỡ cậu ta đứng dậy. - Cứ trở về thăm cha mẹ ngươi vài ngày rồi về đây cũng được.

- Tạ ơn quận chúa.



Sau khi giải quyết xong hiềm khích giữa mình và Thừa Lãng, Tiểu Điệp quay sang nhìn những người còn lại.

- Mọi người trông có vẻ hốc hác quá. Mặc dù không được ăn thịt nhưng cũng phải ăn nhiều rau xanh vào mới tốt. Thời gian này tạm thời ta sẽ ở trong hoàng cung cho đến khi xả tang. Mọi việc lớn nhỏ trong phủ giao cho Mặc quý nhân quản lí.

- Vâng. - Mặc Uyên hành lễ.

- Hạ Cầm, huynh nên thường xuyên nói chuyện với mọi người trong phủ nhiều hơn. Có thể dạy đánh đàn cho các quý nhân khác.

- Phu tế xin tuân lệnh.

- Hoàng Dĩ, Kiều Vũ, hai người viết chữ rất đẹp. Đợi qua thêm vài ngày nữa, có thể mở vài tiệc trà trong phủ. Bảo Nguyên bà bà cứ tiếp tục dạy học như bình thường.

- Vâng.

- Đình Uyển, có gì ngươi giúp đỡ Mặc Uyên xử lí việc trong nhà nhé?

- Phu tế đã hiểu.

- Ta phải vào cung xem bệ hạ thế nào rồi. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi.

- Quận chúa vừa đến đã đi rồi sao ạ? - Mặc Uyên tiếc nuối.

Tiểu Điệp cười hiền định trả lời thì bỗng cảm thấy choáng váng mặt mày. Cô suýt thì ngã xuống may mà có mọi người đỡ kịp.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!