Lọc Truyện

Thiên Đế Bất Tử - Cổ Trình Thành (FULL)

Lâm Huyền đen mặt nhìn bóng lưng của Cổ Trình Thành rời đi: “Tư chất của người này thua Sở Tu sư đệ, còn là người "Thiên héo nhưng lại vô lễ và kiêu căng.

Ta còn nghe đồn hắn bắt yêu nghiệt Thẩm Từ của Thẩm gia phải quỳ xuống đất nhận lỗi trước đám đông, khiến tình cảm giữa Sở gia với Thẩm gia bắt đầu rạn nứt.

Người này không hề chừa con đường sống cho người khác, một khi nắm được phần thắng sẽ không tha cho đối thủ, còn không có tầm nhìn xa trông rộng.

Chẳng lế, muội muội để ý hẳn thật sao? Muội thử hỏi bản thân dám tin lời mình nói không đã?

Được rồi, muội đừng vì tức giận nhất thời mà đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình”.

“Muội đâu có tức giận nhất thời đâu, ca nói Sở sư huynh vô lễ. Thế còn huynh thì sao?

Vừa rồi, muội với Sở sư huynh chỉ vừa mới bước vào đây, huynh đã thẳng thắn nói là không vừa lòng với hắn. Thậm chí, huynh còn chỉ hẳn là người Thiên héo, người ta nói đánh người không vả mặt. Nhưng huynh lại chửi người không nói rõ đúng sai, vậy huynh cảm thấy bản thân đang làm đúng hay sai?”

Lâm Khuynh Thành tức giận cãi lại: “Huynh với cha có khác gì nhau đâu, huynh luôn mồm nói là hạnh phúc của muội. Nhưng huynh biết hạnh phúc của muội là gì không?

Hạnh phúc của muội là tự cảm nhận lấy, chứ không phải huynh nghĩ muội sẽ hạnh phúc. Những chuyện huynh nói với Sở sư huynh sai hoàn toàn rồi.

Hăn cố gắng tu hành khổ cực, tính cách cũng rất kiên định. Hơn thế nữa, hắn đối xử với người khác không khó khăn hay khắc khe gì hết.

Còn chuyện Thẩm Từ là do hắn ta vô lễ trước, nhận hậu quả như thế cũng có thể nói là gieo gió gặt bão thôi”.

“Muội muội bị làm sao vậy?

Tên Sở Vân Mặc này so sánh kiểu gì cũng thua xa Sở Tu đó?”

Lâm Huyền nghỉ ngờ và khó hiểu hỏi lại: “Ta là ca ca của muội, chẳng lẽ ta hại muội sao?

Từ khi muội gặp chuyện ở Bách Thú Lĩnh, sau đó gặp Chu Đồng với chuyện lần đó khiến cho muội không dám ra ngoài rèn luyện mấy năm trời.

Ca không trách muội bởi vậy mà có tầm nhìn hạn hẹp Nhưng ca không thể trơ mắt nhìn muội bị người ta lừa nhảy vào hố lửa được, chẳng lẽ muội chọn Sở Vân Mặc không

phải vì hẳn là Thiên héo à?”

Vẻ mặt của Lâm Khuynh Thanh hơi đơ ra.

Lâm Huyền nhướng mày, xem ra hẳn ta nói đúng rồi!

“Muội nóng vội quá rồi!”

Lâm Huyền hơi giận nhưng không thể bộc phát được: “Tuy ca gai mắt cái tên Sở Vân Mặc kia, nhưng dù sao hẳn ta cũng là dòng chính của Sở gia. Một khi muội gả cho hän ta, đã quyết định là đạo lữ cả đời với hắn ta rồi.

Nếu cả đời này hắn ta chỉ là Thiên héo, vậy muội tính bỏ cả đời của bản thân trên tay của hắn ta sao?”

“Hắn là Thiên héo nếu cả đời thì là tốt nhất à?”

“Muội... Haiz... Được rồi, dù muội có mong hắn ta cả đời vẫn là Thiên héo đi chăng nữa, lỡ như hẳn ta tìm được cách chữa Thiên héo thì làm sao?

Muội phải làm gì khi hắn muốn làm chuyện phu thê với muội đây? Chuyện xảy ra trong thế gian này làm gì có chuyện giống hệt như ý muốn của muội chứ?”

“Đại ca nói rất đúng, nhưng muội cũng vừa nói rồi. Chẳng lẽ, muội không có quyền chọn sao?

Huynh bảo muội chọn Sở Tu sư huynh, nhưng muội lại không có quyền gả cho người mình yêu sao?”

“Dẫu sao Sở Tu tốt hơn Sở Vân Mặc rất nhiều mặt”. “Làm sao ca biết Sở Vân Mặc không tốt chứ?”

“Muội muội cố chấp quá rồi đấy, thôi được rồi. Chẳng phải vừa rồi Sở Vân Mặc nói, hắn đi tham gia thi vào Thần Vũ điện sao? Chúng ta đến đó nhìn xem, hắn có thể nhận được giá trị gì”.

Lâm Huyền hơi tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đành tìm kế thuyết phục khác: “Nếu mấy ngày trôi qua, hắn chả được cấp nào, ta sẽ không đồng ý muội gả cho hắn”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!