Còn những chú pháp này xét cho cùng vẫn là thoát thai từ Vô Thiên thuật.
Chính vì vậy, Vong Thiên Cơ không sợ gì khác, sợ nhất là Vô Thiên thuật.
Lúc này Vô Thiên thuật được thi triển, chút tàn hồn của Vong Thiên Cơ lập tức bị ảnh hưởng, trong thức hải của Công Tôn Điệp, gương mặt khổng lồ vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết: “Không! Không!”
Thời khắc này, nguyên thần đấu nguyên thần, thần thuật đọ thần thuật, triển khai giao chiến kịch liệt nhất.
Công Tôn Điệp còn hưng phấn hét lớn: “Tốt quá, giết chết nó đi!”
Nhưng Ninh Dạ vẫn cau mày.
Cho dù Vong Thiên Cơ vặn vẹo giãy dụa điên cuồng nhưng y có thể cảm giác được Vong Thiên Cơ không thật sự bị áp chế.
Một khắc sau y lại được Trì Vãn Ngưng truyền âm: “Không được, Vong Thiên Cơ đang giành quyền khống chế Tạo Hóa thần tọa với ta!”
Cái gì?
Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cùng kinh hãi.
Chỉ thấy Vong Thiên Cơ bắt đầu cười ha hả: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế! Thiên Cơ điện vốn không đầy đủ, Vô Thiên thuật của các ngươi còn chưa hoàn thiện bằng bản tôn! Được, được lắm, Tạo Hóa thần tọa, từ nay trở đi nó thuộc về bản tôn rồi! Tới đây cho ta!!!”
Nói xong đã dốc toàn lực, bắt đầu cướp đoạt Tạo Hóa thần tọa!
“Lần này thì toi rồi!” Công Tôn Điệp kinh hãi.
Nếu để Vong Thiên Cơ cướp được Tạo Hóa thần tọa, chắc chắn thực lực tàn hồn của nó sẽ tăng cường, không khéo có thể nhờ đó khôi phục bản thân.
“Không vội!” Ninh Dạ hô, đã thi triển Vấn Thiên thuật.
Trời không tuyệt đường người, thời khắc này hắn trấn định tâm thần, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Vong Thiên Cơ đắc ý hò hét: “Định dùng Vấn Thiên thuật với ta? Không thể! Ta là Nhân Hoàng chí tôn, loại người như ngươi làm sao quan sát?”
“Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là một tàn hồn!” Ninh Dạ hét lớn, đã vận dụng lực lượng nguyên thần tới cực hạn.
Nguyên thần của y chưa từng tu hành, không được cường hóa, nhưng thời khắc này y không quan tâm tới gì khác, dốc toàn lực phát động. Trong Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính xoay chuyển, vô số cảnh tượng huyền bí xuất hiện.
Nhưng những hình ảnh này chỉ xuất hiện trong gương, Ninh Dạ và Vong Thiên Cơ đều không thấy được.
Nhưng Trì Vãn Ngưng lại thấy được, tâm thần rung động, vội nói: “Ninh Dạ...”
Nói xong đã chuyển hình ảnh mà mình thấy cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ thấy hình ảnh mà Trì Vãn Ngưng nhìn, không khỏi kinh ngạc.
Sao lại là cái này?
Suy nghĩ xoay chuyển, Ninh Dạ đã kêu lên: “Vong Thiên Cơ, thiên hạ không có phương pháp nào thật sự vĩnh hằng bất diệt, ngay cả thiên địa cũng có lúc khô héo mục nát, ngươi chỉ là tàn hồn, chắc chắn có nguyên nhân gì đó nên mới sống được vạn năm. Nói đi, ngươi dựa vào điều gì?”
Vong Thiên Cơ gào thét: “Liên quan quái gì tới ngươi!”
Ninh Dạ lại cười ha hả: “Ngươi chột dạ rồi, quả nhiên ta nói không sai. Câu hỏi tiếp theo, ngươi ký gửi bản thân vào bảo vật thiên địa nào?”
Vong Thiên Cơ thẳng thắn không để ý tới y.
Nhưng hắn không để ý không nghĩa là tâm trạng của hắn không bại lộ.
Ninh Dạ đã biết đáp án: “Không phải? Tức là ký gửi trên một sinh linh nào đó?”
Vong Thiên Cơ không ngờ y lại dùng trò này với mình, gấp tới mức muốn phát điên.
Ninh Dạ lại nói: “Hóa ra lại không phải... Không phải bảo vật cũng không phải sinh linh, lại thêm trước đây nơi này không có ai, thế thì là gì... Vây khốn vạn năm... Ta hiểu rồi, là động thiên này, bản thân động thiên này là chỗ dựa của ngươi. Ngươi bị vây nhốt trong động thiên này cả vạn năm, chút tàn hồn này đã hoàn toàn hòa làm một thể với động thiên... Ha ha, ta đoán đúng rồi!”
Ninh Dạ cười ha hả.
“Khốn kiếp! Ngươi muốn chết à!!!” Vong Thiên Cơ gào hét điên cuồng, lồng giam lôi điện lấp loáng ánh sáng nhưng không bổ xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!