Bất luận thế nào cũng không thể để tai nạn này xảy ra vì bản thân mình.
Nghĩ tới đây, Ninh Dạ đã nói: “Tuyệt đối không thể để bọn chúng thành công được, phải ra tay ngăn cản ngay lập tức!”
Lao Huyền Minh tức giận nói: “Bây giờ còn nói ngăn cản cái nỗi gì, mau mau rời thành bỏ trốn!”
Ra tay mạnh bạo như vậy rõ ràng là đại năng xuất thủ, thực lực của bọn họ đâu thể ngăn cản, Lao Huyền Minh chỉ muốn mau mau chóng chóng chạy ra ngoài, đừng biến mình thành vật tế là được rồi.
“Không, vẫn còn kịp.” Ninh Dạ đã kêu lên: “Yên Vũ lâu phái Trịnh Ngọc Huy và Phong Trung Túc tới, bọn họ đã bị Đông Kỳ Sứ và Phong điện chủ cuốn lấy, tuy đã khởi động trận pháp Tử Giới Dung Lô nhưng nơi này không phải địa bàn của Yên Vũ lâu, không thể thong thả bố trí được. Ta biết một chút về trận pháp, chỉ cần chúng ta tìm ra mắt trận, loại bỏ nó là cứu được chúng sinh đang trong dầu sôi lửa bỏng!”
Lần này Lao Huyền Minh không làm theo lời y: “Thất bại thì chết chắc! Không còn nhiều thời gian nữa, muốn làm thì ngươi tự đi mà làm, thứ cho lão phu không phụng bồi!”
Nói đoạn đã chạy ra phía ngoài.
Không chỉ có hắn, đám người Minh Tứ Dã, Công Tôn Trường Sách lôi kéo Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên cùng chạy ra ngoài, hiển nhiên không định hiến thân vì Lạc thành.
Ninh Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng hừ khẽ, lặng lẽ sử dụng Khi Thiên thuật, nhưng lại dùng với Hà Nguyên Thánh.
Trong lòng Hà Nguyên Thánh hoảng hốt, chỉ thấy phía trước có đường, ra sức kêu gào bỏ chạy, nhưng hắn không biết hướng mình đang chạy không phải ra ngoài thành mà là vào trong thành.
Minh Tứ Dã kinh hãi đang muốn cướp lấy Hà Nguyên Thánh, không ngờ lại thấy trong bóng tối có một khoảng tối tràn tới, ngăn cản hắn.
“Công Tôn Dạ!’ Minh Tứ Dã hét lớn.
Tiếng cười ha hả của Công Tôn Dạ vang lên, Ngũ Dương phiên cuốn một cái, tất cả mọi người đều bị hắn ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Nguyên Thánh đi vào màn đêm.
Mọi người cùng lo lắng, Ninh Dạ hét lớn: “Mau cứu đại thiếu gia!”
Nói xong đã đuổi theo Hà Nguyên Thánh, thực chất lại là khống chế Hà Nguyên Thánh chạy về phía Linh Lung tháp.
Ninh Dạ không hiểu biết nhiều về Tử Giới Dung Lô, nhưng trận pháp này mượn lực lượng của trận pháp thủ hộ của Lạc thành, đảo ngược trận pháp đó lại, vì vậy phương pháp phá giải đơn giản nhất chính là tiêu diệt Linh Lung tháp, khiến trận pháp tự tan rã.
Nhưng muốn làm chuyện này cũng chẳng dễ.
Bên trên Linh Lung tháp có hai vị đại năng đang giao chiến điên cuồng.
Một bên là Phong Trung Túc của Yên Vũ lâu, một bên là Đông Kỳ Sứ - Quân Bất Lạc.
Hai người này đều nổi tiếng vì thân pháp huyền ảo, tinh thông độn pháp, chỉ thấy trên bầu trời có bóng người lấp lóe, từng đợt pháp thuật mãnh liệt nhưng từ đầu tới cuối không thấy bóng người giao thủ.
Ẩn trong gió, nấp trong bóng tối, vô hình vô ảnh, sát khí vô biên.
Nhưng thi thoảng lại vang lên tiếng cười nham hiểm của Phong Trung Túc: “Tử Giới Dung Lô đã được khởi động, hủy diệt Linh Lung tháp là bảo vệ được Lạc thành. Quân Bất Lạc, ngươi không định thử à?”
Quân Bất Lạc hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý.
Đúng là hắn có thể làm như vậy, nhưng hiển nhiên hành động đó sẽ cho Phong Trung Túc cơ hội đánh lén bản thân mình.
So với bản thân, một Lạc thành có là cái gì?
Trong Linh Lung tháp, đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đã choáng váng.
Tử Giới Dung Lô vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong thành đều trở thành vật tế, sau khi ý thức được điều này, bọn họ nào dám dừng lại, lao nhao gào thét chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng mới chạy chưa được bao lâu lại thấy Hà Nguyên Thánh kêu gào chạy tới.
“Hà thiếu gia?” Bốn người ngây ngốc.
Lúc này rồi, ngươi chạy vào trong thành làm gì?
Đang định hỏi lại thấy Ninh Dạ cũng chạy tới: “Hà thiếu gia muốn xô đổ Linh Lung tháp, phá hỏng đại trận! Các ngươi còn không mau ra tay?”
Cái gì?
Đám người nghe vậy kinh hãi.
Vốn định không đi nhưng Ninh Dạ đã nói: “Kẻ nào vứt bỏ Hà thiếu gia, giết không tha!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!