Lọc Truyện

Thế Giới Của Anh Tình Yêu Của Em

Không bao lâu sau, Lục Mạc Khiên quay trở lại với hai túi thịt hun khói vụn, ánh mắt anh đẩy đưa về phía tiểu yêu tinh.

“Mau cho nó ăn đi, còn nhìn nữa là nó chết đói bây giờ.”

Nói thực lòng, Từ Tuyết Lộ ban nãy chỉ là nổi hứng nhờ vả thế thôi, nhưng cô lại không ngờ là đại thần thực sự đồng ý.

Khoảnh khắc thấy anh xuất hiện cùng hai túi thức ăn trên tay, khiến cô không tin nổi vào mắt mình, há hốc miệng như gặp phải ma vậy.

“Ò… ò… cảm ơn đại thần, anh thật là tốt.” Từ Tuyết Lộ gật đầu lia lịa, luống cuống nhận lấy túi thức ăn từ tay Lục Mạc Khiên.

Cẩn trọng nhìn trước ngó sau, tia bên trái rồi tới bên phải, khi chắc chắn là không có ai, Lục Mạc Khiên liền lén nở nụ cười.

“Đại thần…”

Đột nhiên, Từ Tuyết Lộ ngoảnh lại khiến Lục Mạc Khiên thoáng giật mình, nụ cười trên bờ môi cũng vụt tắt, kế tiếp đó, anh liền thiết lập lại gương mặt tản băng giống như thường ngày. “Sao thế?”

Cô đứng phắt dậy, trong tay bế theo tiểu yêu tinh, không biết là cô đã thuần phục được mèo con từ bao giờ. Xoay người đứng đối diện, dùng ánh mắt van nài nhìn anh, dưới ánh đèn nhàn nhạt, đôi mắt cô càng nhuận sắc lung linh. “Anh làm người tốt thì tốt đến cùng luôn có được không?”

Tim Lục Mạc Khiên như đập nhanh hơn, anh lấp lửng nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện, giống như muốn nhìn vào linh hồn của cô vậy.

“Có được không?” Từ Tuyết Lộ đá má đào, nhíu mày, bếu nhẹ môi làm nũng, giống như thú con đáng yêu đang vùi đầu trong lòng mẹ, khát khao được chở che và âu yếm.

“Chuyện… chuyện gì…?” Âm điệu của anh khô như cát, lại mềm như nước, giống như hơi ẩm của mùa thu. Thật không ngờ người có khướu ăn nói như Lục Mạc Khiên mà cũng có lúc bị bối rối.

“Anh có thể thu hút chú ý của mấy cô y tá kia, hậu thuẫn cho em và tiểu yêu tinh an toàn lên phòng bệnh không?” Thanh âm mềm mại và ngọt lịm như đường như mật, khiến Lục Mạc Khiên không thể nào chối từ nổi.

“Không… sao tôi lại phải giúp…” Động tác của anh lại hoàn toàn phản bội lại lời anh nói.

Trong tích tắc, anh phủ tấm áo choàng lên đỉnh đầu cô, cảm giác giống như ông chồng đang bảo vệ vợ và đứa con của mình, tránh xa cái nhìn của người khác.

Đi tới sảnh, Lục Mạc Khiên liền cong môi vẽ nên một đường cong rực rỡ, thu hút hoàn toàn linh hồn của mấy cô y tá xung quanh, tất cả họ đều là fan của anh, chỉ hận không thể ngừng thời gian lại tại thời điểm ấy, chứ đừng nói là dời mắt khỏi một giây.

Như thế là anh thành công đưa Từ Tuyết Lộ và tiểu yêu tinh vào thang máy, mà không ai nảy sinh nghi ngờ gì.

Nhận thấy đã an toàn, cô liền thò đầu ra khỏi lồng ngực anh, nhỏ giọng thầm thì: “Đại thần, cảm ơn anh! Nhưng mà ở đây không cần phải diễn nữa đâu! Anh có thể buông tôi ra được rồi…”

Kéo áo phủ đầu cô lại, anh tỏ ra phiền hà: “Đừng nói nhiều. Lỡ như thang máy mở ra có ai đó phát hiện thì sao? Thế chẳng phải mất hết danh tiếng của tôi à?”

Khi Từ Tuyết Lộ yên phận nằm trong lòng, Lục Mạc Khiên hơi cong khoé miệng, giống như vô tình lại như cười như không. Đúng là một cô gái ngốc!

Hương nước hoa nam tính bay vào sống mũi cô, rất cuốn hút, như hương hoa nhài ngọt ngào và gợi cảm.

Cô nghe rõ nhịp đập trái tim của nam thần, giống như tiếng thác nước chảy, vô tình vấp phải đá, tạo nên một tiếng thét dữ dội vô cùng.

Thân thể ngọc ngà của nam thần tựa như ánh mặt trời, làm cho người ta ấm áp như tắm nắng xuân. Đột nhiên, trong đầu cô loé lên một tia tham vọng: giá như thời gian có thể ngừng trôi, cứ vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này, thì tốt biết mấy!

Âm thanh mở cửa đột ngột vang lên, đập tan đi suy nghĩ viển vông trong đầu Từ Tuyết Lộ, cô luống cuống chui ra từ trong ngực áo Lục Mạc Khiên, sắc mặt đỏ bừng như quả mận chín, ngại ngùng quay lưng, giống hệt như người vừa làm chuyện xấu.

Kế tiếp đó, cô nhẹ nhàng đặt tiểu yêu tinh xuống sàn, cẩn thận xem vết thương của nó. Ở giữa lòng bàn chân trước xuất hiện một vết thương mưng mủ, đoán chắc là đã bị nhiễm trùng. “Đại thần, anh xem…”

Lục Mạc Khiên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, đôi bàn tay trắng nõn khẽ chạm tới gần vết thương của tiểu yêu tinh, khoảnh khắc đó cứ giống như đôi vợ chồng trẻ đang cuống quýt lo cho đứa con bị thương.

“Có cồn không?”

Thanh âm như trước chảy kề cận bên cánh tai cô, khiến cô hơi chững lại mấy giây, rồi cũng chỉ tay về phía chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường. “Ở kia.”

Sau khi xử lý vết thương xong, Từ Tuyết Lộ khẽ bế theo tiểu yêu tinh nằm lên giường, vốn dĩ vết thương còn chưa lành, lại thêm di chuyển nhiều như vậy, khiến cô thốn vô cùng. Nhưng vì có mặt đại thần cho nên cô chỉ có thể cắn chịu đựng, giả vờ vui vẻ trêu đùa với tiểu yêu tinh.

Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng nói: “Đại thần, chắc là sắp tới giờ giới nghiêm rồi đó, anh mau quay về đi.”

Liếc nhìn qua đồng hồ đeo tay, Lục Mạc Khiên khẽ đáp lại: “Giờ này chắc cổng bệnh viện đã đóng từ lâu rồi, muốn về cũng không về được nữa.”

“Đóng rồi sao?” Từ Tuyết Lộ thốt lên, vẻ mặt hiện rõ sự đau khổ, mày cũng nhíu thành hình chữ bát. “Xin lỗi đại thần, em mải lo cho tiểu yêu tinh quá mà quên mất anh.”

“Không sao. Tôi ngủ ở sô pha cũng được.” Cánh tay anh chỉ về chiếc sô pha sát cạnh cửa sổ. Kì thực, sô pha không có vấn đề gì, nhưng so với thân hình dài thượt của anh lại là vấn đề rất lớn.

Tuy cô không phải là diễn viên nhưng thân là fan trung thành của anh, cô thừa hiểu diễn viên cần một giấc ngủ ngon, như thế hiệu quả làm việc mới tốt được.

Nếu như vì cô mà anh thiếu ngủ thì cho cô mười cái mạng cũng đền không nổi.

Huống hồ, một đại minh tinh như anh sao có thể chịu khổ sở ở những nơi như này được chứ!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!