Lọc Truyện

Thế Giới Của Anh Tình Yêu Của Em

Đều đặn ngày qua ngày, cứ mỗi khi bóng đêm phủ kín, Lục Mạc Khiên lại âm thầm đọc bức thư mà Từ Tuyết Lộ để lại, như một thói quen, cứ đều đều trôi qua như thế.

“Mạc Khiên!

Xin mạn phép cho em được gọi tên anh một lần với tư cách là bạn gái. Em biết mình tự đi như này là không phải, nhưng em không nỡ nhìn thấy hình tượng nam thần của anh bị người ta chửi rủa hay dò xét.

Em thực sự rất muốn mắng lại họ, nhưng em cũng tự biết tự lượng sức mình, cổ họng thấp bé, làm sao mà một mình đấu lại được với đám anh hùng bàn phím kia.

Nhưng cho dù như thế nào, thì trong lòng em, anh vẫn mãi mãi là nam thần, em vẫn muốn nhìn thấy anh hết mình trên sân khấu, giống như từ trước tới nay vậy.

Sau này, bất kể em ở nơi nào, vẫn sẽ giõi theo anh, nhiệt tình ủng hộ anh. Cho dù anh bao nhiêu tuổi, có còn được đứng trên sân khấu nữa hay không, thì em vẫn mãi mãi hâm mộ anh, mãi mãi yêu anh.

Quãng thời gian qua thực sự cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã bước tới bên đời em, cho em cảm giác được yêu, được chiều chuộng, mỗi phút mỗi giây ở bên anh, em đều sẽ ghi nhớ thật kỹ, không để nó bị lu mờ trong kí ức. Anh yên tâm, em sẽ xem quãng thời gian này như một kỉ niệm đẹp đẽ của chiều xuân, anh cũng là người ngự trị chiếm lĩnh lấy trái tim bé nhỏ này của em. Em cũng hi vọng, anh đừng quên lãng, cũng đừng quá nhớ thương, em chỉ mong khi có ai đó nhắc tới tên em, thì anh sẽ lập tức nhớ, nhưng đừng bao giờ quyến luyến hay quỵ luỵ.

Nam thần à,…

Khi anh đọc được những lời này của em, có lẽ em đã không còn ở nơi này nữa, cũng đã tới lúc em phải quay về nơi thuộc về mình, xin lỗi… vì em không đủ dũng khí để nói lời tạm biệt trước mặt anh. Em thực sự sợ, sợ gặp anh rồi bản thân sẽ không nỡ, cũng không thể rời đi. Em hâm mộ anh, em thích anh, em yêu anh, nhưng em cũng không muốn bản thân mình trở thành vật cản của anh.

Đừng tìm em, vì em lúc anh xuống sân bay là em đã lên máy bay quay về rồi.

Tạm biệt! Hi vọng tháng ngày sau này anh sẽ luôn luôn được bình an, hẹn gặp lại anh trên sân khấu…!”

Lục Mạc Khiên ngước mắt, ướt át và long lanh, màng mắt như có thứ gì đó bay vào cay cay, sống mũi ưng ửng đỏ.

Đau đớn nhất không phải cãi vã chia tay, mà là chia tay không một lý do rõ ràng.

Cô tự ý bước đến bên anh, khiến trái tim băng giá của anh tan chảy, làm cho thâm tâm anh không ngừng ảo tưởng, ảo tưởng về một tương lai, một hạnh phúc; cô cũng là người tự ý rời đi, chưa từng hỏi qua ý kiến của anh, cũng không cần biết là anh có đồng ý hay là không, cô nhẫn tâm vứt lại anh với một mớ hỗn độn, xem tình yêu của anh giống như là mảnh giấy vụn này hay sao?

Cái gì mà đừng nhớ nhung, đừng quyến luyến?

Vậy rồi ai chỉ dùm anh cách quên đi…

Yêu một người đã khó, quên đi một người càng khó hơn… Cô không biết hay sao?

Đúng lúc tiểu yêu tinh nghịch ngợm lướt qua, anh chộm ôm nó vào vòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bạch tuyết mềm mại, làn môi cong lên một nụ cười, nụ cười buốt đắng con tim. “Tiểu yêu tinh, cô ấy đi rồi, tao với mày sau này phải làm sao? Tao cũng chưa từng nghĩ là bản thân mình lại yêu cô ấy nhiều tới thế, mỗi một phút một giây đều sẽ nhớ rất nhớ, càng cố ép bản thân quên đi thì hình bóng cô ấy lại hiện lên càng rõ. Ánh mắt, nụ cười, giọng nói, tất cả những gì thuộc về cô ấy như in hằn rõ nét trong trái tim tao. Mày nói xem, tao phải làm sao bây giờ?”

Kỳ thực, trước khi gặp Từ Tuyết Lộ, Lục Mạc Khiên luôn nghĩ bản thân có đủ lý trí để điều khiển con tim, nhưng giờ thì anh mới hiểu, sức mạnh tình yêu nó khủng khiếp tới mức nào, giống như là nguyên tử hạt nhân đang chạy loạn trong lòng anh, có thể khả năng huỷ diệt mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Thấm thoát đã hai tuần trôi qua, hôm nay bộ phim của Lục Mạc Khiên chính thức đóng máy, anh từ chối tham gia buổi liên hoan của đoàn phim, mà thông báo cho phòng làm việc họp gấp.

“Anh Lục, rốt cuộc anh muốn làm gì? Ban ngày đã hành tôi thừa sống thiếu chết, giờ này còn bắt tăng ca.” Thẩm Đa rũ rượi ngồi xuống bàn họp, ánh mắt mơ mơ màng màng như người mới ngủ dậy.

Phó Dung cũng đã sớm có mặt, kiên nhẫn đợi chờ, ánh mắt người phụ nữ ấy mạnh mẽ, sắc sảo, vô cùng kiên định.

“Từ hôm nay tôi sẽ không tiếp nhận thêm bất cứ lịch trình nào nữa, gần đây nếu là sự kiện không đáng bận tâm thì cũng huỷ hết đi.” Lục Mạc Khiên đan chặt mười ngón tay vào nhau, thong thả đặt lên bàn, ngữ khí hàn băng như luồng gió lạnh, khiến những người xung quanh lập tức tỉnh táo.

“Sao cơ? Anh định làm gì?” Thẩm Đa lo lắng hỏi lại.

“Mạc Khiên, cậu đừng làm bừa, dư luận mới chỉ chìm xuống được một chút thôi đó.” Phó Dung tiếp lời Thẩm Đa.

“Tôi muốn đi nước S.” Lục Mạc Khiên trầm tư một chốc, rồi cũng vào thẳng vấn đề.

“What? Anh bị thần kinh à. Anh biết đó là đâu không? Biết tiếng nói của họ không? Biết Tuyết Lộ ở nơi nào không? Anh định mò kim đáy bể đó à?” Thẩm Đa không kìm được mà thốt lên, ngữ khí mang vài phần giận giữ, vài phần oán trách. “Anh Lục, anh rảnh rang liền kiếm chuyện cho bọn tôi làm đó à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!