Lọc Truyện

Thầy xem bói phong lưu

CHƯƠNG 47: PHỤNG CHỈ TÁN GÁI
“Tôi đã tìm được biện pháp phá giải phong thủy bố cục bên sông Triều Bạch rồi.”
“Hả?” Hạ Thanh Thanh có hơi khó hiểu khi nghe Lâm Sáng nói, nếu đã tìm được cách tại sao không đi làm đi, còn chạy tới đây hỏi cô nữa.
“Tôi muốn ngủ với cô, chia bớt đi khí vận mà bố cục phong thủy mang đến cho cô, như vậy mới có thể phá được.” Lâm Sáng nghiêm túc nói, trong lòng lại cảm thấy mấy lời anh nói vô cùng kỳ quái.
Kiểu lý do tán gái thế này, người bên ngoài nghe sẽ cảm thấy quá phi lý. Người nói ra được lời tán gái thế này mặt cũng quá dày rồi, giống như xem đây là chuyện đương nhiên vậy.
Vì phá giải bố cục phong thủy, tìm thi thể của chồng cô về giúp cô, cho nên tôi muốn ngủ với cô. Có cái lý do này hợp tình hợp lý hơn thế này nữa không?!
Nếu như là người khác nói với Hạ Thanh Thanh những lời này, cô sẽ không thèm suy nghĩ bất cứ thứ gì, cứ tát thẳng một cái qua, nhưng mà lời này lại do Lâm Sáng nói ra, cô không thể không tin được.
Sự thật chính là hoang đường như vậy đó, hoang đường đến mức làm cho Hạ Thanh Thanh cảm thấy cuộc sống này đang chơi cô một vố.
Hạ Thanh Thanh im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lâm Sáng, hỏi: “Còn có cách nào khác không?”
“Không có, đây là cách duy nhất.” Lâm Sáng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ này, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Quyền lựa chọn nằm trong tay cô. Tôi không muốn giấu cô, cũng tôn trọng ý muốn của cô, cho nên mới nói cho cô biết.”
Cuộc sống này vào những lúc cho bạn một sự kinh hỉ, thường thì sẽ lại gây ra một trò đùa với bạn, Hạ Thanh Thanh than thầm trong lòng.
Lâm Sáng cũng có cảm giác giống như vậy, tán gái chứ không phải hiếp dâm, không phải nói bạn cứ làm cho người ta nhắm mắt lại hưởng thụ thì có thể hưởng thụ, mà là phải bắt được trái tim của người bạn muốn theo đuổi, điểm này mới là thứ khó nhất.
Vì thế, lúc này Lâm Sáng không nói gì, cũng không thể nói gì.
Anh yên lặng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Hạ Thanh Thanh đang cúi đầu yên lặng trước mặt. Trên người của người phụ nữ này có một mùi hương rất dễ chịu, trong trẻo hệt như mùi hương hoa nhài đã được mưa xuân tẩy rửa vào tháng ba, không nồng không nhạt, vừa khéo.
Có gió từ nơi nào đó thổi đến, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài xõa trên vai Hạ Thanh Thanh. Một số chuyện vốn đã quên đi lại đột nhiên quanh quẩn trong đầu của cô.
Hạ Thanh Thanh vẫn luôn im lặng, vẫn luôn tự hỏi, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc, vì tìm thi thể của chồng mà đồng ý ở cùng với một người khác, chuyện này có được tính là phản bội không, có xem như đã vi phạm mong muốn ban đầu của cô không.
Lâm Sáng đứng yên không nhúc nhích, tùy ý cơn gió khô nóng của mùa hè phả lên người mình. Anh không nói chuyện, cũng không nỡ nói chuyện, quấy rầy tâm trạng đang trầm tư của người phụ nữ này.
“Tôi đồng ý. Đợi đến khi tìm được thi thể rồi, tôi sẽ rời đi.” Hạ Thanh Thanh mở miệng, nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Lâm Sáng nở một nụ cười khổ, nhìn người phụ nữ lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt trước cơn gió mùa hè này, nói: “Như vậy có phải là tôi hơi bị thiệt thòi rồi không, không lấy được thứ gì thì thôi đi, còn lãng phí mất một đoạn tình cảm.”
“Tôi không thể lựa chọn quên Nam Vũ được.” Hạ Thanh Thanh cắn môi, nhẹ giọng nói.
Lâm Sáng không hé răng, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nếu cô vẫn cứ luôn suy nghĩ như thế, cô sẽ không có khả năng yêu tôi.”
“Cho dù cậu có ép tôi cũng vô ích thôi, tình yêu không phải là thứ nói làm được thì sẽ thật sự làm được.” Hạ Thanh Thanh cúi đầu, giống như một đứa bé đã làm sai chuyện gì.
Lâm Sáng đột nhiên cười, giọng cười trong gió càng có vẻ sang sảng hơn, cúi đầu nhìn cơ thể mảnh mai của Hạ Thanh Thanh, nói: “Tôi sẽ làm cô yêu tôi, cũng sẽ không để cô rời khỏi tôi.”
Hạ Thanh Thanh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Sáng, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh của rất nhiều năm trước kia.
Người đàn ông có gương mặt điển trai giống thế này, hình như cũng trong mùa này, ở thời tiết thế này, đứng trước mặt cô nhỏ nhẹ nói: “Anh biết bản thân anh không tính là xuất sắc, cũng biết anh trong số những người đang theo đuổi em có vẻ có hơi chất phác thật thà, nhưng mà xin em hãy tin tưởng anh, anh sẽ làm cho em yêu anh, cũng sẽ không để em rời khỏi anh!”
Tình cảnh giống nhau, lời nói giống nhau, Hạ Thanh Thanh lại cảm giác như đã cách một đời, bóng dáng của hai người đàn ông đột nhiên trùng hợp bên nhau, giống hệt nhau, ánh mắt của Hạ Thanh Thanh mông lung, nhỏ giọng nỉ non: “Nam Vũ…”
Lâm Sáng đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào, là anh đã làm Hạ Thanh Thanh nhớ đến người đàn ông kia, anh đã để lại một hình bóng sâu đậm trong lòng cô rồi, nhưng cuối cùng khi Hạ Thanh Thanh mở miệng gọi vẫn là Trần Nam Vũ, chứ không phải là Lâm Sáng.
Một ngày nào đó, tôi sẽ thay thế được hình bóng của anh ta trong lòng cô. Lâm Sáng cắn răng nghĩ thầm.
Lâm Sáng chưa bao giờ sợ hãi khiêu chiến, cũng tin tưởng bản thân anh có được năng lực này, dù sao thành quả chiến đấu vẫn còn chất đống nơi đó, đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Lưu Kim Thiên nhìn Trương Tài Dịch đang cầm đũa ăn uống thỏa thích, hỏi: “Ông nói coi thằng nhóc Lâm Sáng kia có thành công không?”
Trương Tài Dịch không nói gì, chỉ tiếp tục nhét miếng thịt vịt nướng được bày trên dĩa vào miệng, hưởng thụ nhai nuốt rồi ậm ờ nói: “Ăn tới ăn lui, cái món vịt nướng này vẫn là ở cửa hàng vịt nướng thành phố B là ngon nhất, nhớ lại lúc trước không biết có bao nhiêu cô gái trẻ cứ thích lấy da vịt vừa giòn vừa xốp này chấm với đường trắng ăn. Cậu có biết tại sao không?’
“Vì sao chứ?” Lưu Kim Thiên đầu óc mơ hồ, nhìn Trương Tài Dịch hỏi.
Trương Tài Dịch cố gắng nuốt miệng thịt vịt trong miệng xuống, cười nói: “Bởi vì các cô gái đó sĩ diện, đã muốn ăn mỡ, lại không muốn bị người khác nói rằng mình tham ăn, cho nên chỉ có thể nghĩ ra cách như thế.”
“…” Lưu Kim Thiên cạn lời rồi, đầu óc của ông già này thay đổi nhanh thật, lúc nãy anh đang hỏi vấn đề Lâm Sáng có thể thành công hay không, ông ta lại bàn đến trên con vịt nướng.
Trương Tài Dịch nhìn thấy Lưu Kim Thiên như thế, buông đũa xuống, chép miệng nói tiếp: “Phụ nữ đều là như thế cả, thèm ăn, cậu nói coi một người phụ nữ biết bao nhiêu năm ròng không có đàn ông ở bên cạnh có muốn có một người đàn ông ở bên cạnh mình hay không hả?”
Lưu Kim Thiên cạn lời cứng họng, ăn vịt nướng, tán gái, trộm tanh, chỉ sợ cũng chỉ có ông già này mới có thể suy nghĩ ra được nhiều cảm ngộ về vấn đề nhân sinh trong lúc ăn vịt nướng thế này đi.
“Tôi nói cho cậu nghe một việc.” Trương Tài Dịch lau miệng nói: “Dưới chân Mao Sơn có một thôn nhỏ khoảng một trăm người, sau khi tiểu sư đệ xuống núi rồi, tôi từng đếm qua, tổng cộng có sáu người góa chồng và bảy cô gái trẻ chưa cưới hỏi đến đạo quan hỏi thăm thông tin liên lạc của tiểu sư đệ, khi đám phụ nữ này gặp nhau rồi, cậu đoán xem bọn họ có phản ứng như thế nào?”
Lưu Kim Thiên lập tức tò mò, nhanh chóng đáp: “Sao nào, có phải là nhào vào đánh nhau không?”
“Sai! Sau khi mấy người phụ nữ kia gặp mặt rồi, trực tiếp gom thành một nhóm lại quấy rầy tôi để xin thông tin liên lạc của sư đệ.” Trương Tài Dịch than thở nói: “Tôi nghe sư phụ nói, tiểu sư đệ đã từng nói một câu thế này, đàn ông có hai cái bả vai chính là để cho hai người phụ nữ dựa vào, cộng thêm hai cái đùi cũng có thể cho thêm hai người phụ nữ bò ôm nữa.
Không chờ Lưu Kim Thiên nói, Trương Tài Dịch đã quay đầu nhìn Lưu Kim Thiên, nở một nụ cười kì lạ: “Cậu nói, cậu là không tin tưởng tiêu chuẩn của tiểu sư đệ, hay là không tin vào gen của nhà họ Lưu, hoặc là không tin tưởng chính cậu hả?!”
“Được rồi, tôi tin!” Nghe Trương Tài Dịch hỏi như thế, Lưu Kim Thiên cười nói. Gen nhà họ Lưu đúng là rất ưu tú, ngay cả con ngỗng ngu ngốc như thằng hai cũng có thể tìm được một người phụ nữ như hoa như ngọc, càng khỏi bàn đến bản thân anh lúc trước từng lăn lộn trong bụi hoa, em họ chắc cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu đâu.
Trần Bắc Hoàng đang miệt mài rung lắc trong phòng làm việc, không ngờ điện thoại bên người đột nhiên reo lên, làm cho người phụ nữ đang bị đè trên bàn làm việc hoảng sợ. Trần Bắc Hoàng đang định chửi ầm lên, nhưng mà lại nhìn thấy thông báo hiển thị người gọi đến là số di động của người bạn thân Tần Chước của anh.
Trần Bắc Hoàng cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ Tần Chước chắc là còn đang ở trong quân doanh ăn chơi sung sướng, sao bây giờ lại gọi điện thoại cho anh chứ.
Trần Bắc Hoàng nghe máy, nói: “Sao lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này thế?”
“Làm thư ký cho anh cũng mệt thật đó, khi có việc thì thư ký làm, khi không có việc thì làm thư ký.” Tần Chước ở đầu dây bên kia nghe được tiếng động bên chỗ Trần Bắc Hoàng, cười nói.
“Nói đi, có chuyện gì, đừng có mà chế giễu tôi.” Trần Bắc Hoàng cười nói, động tác cơ thể lại nhanh hơn một chút, mặt của cô thư ký bị đè bên dưới đỏ bừng, cố cắn chặt răng không để bản thân phát ra âm thanh.
Tần Chước nghiêm mặt lại nói: “Tôi thấy Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh đang ở cùng một chỗ!”
“Ở đâu?” Trần Bắc Hoàng nhíu chặt mày lại hỏi. Dựa theo tin tức mà anh đã nhận được, hai người kia bây giờ chắc là vẫn phải bận rộn chuyện tìm thi thể của Trần Nam Vũ ở sông Triều Bạch, sao đột nhiên lại bị Tần Chước nhìn thấy chứ.
“Bên phố lớn đường Vương Phủ Tỉnh, hình như đang dạo phố.” Tần Chước cười ha hả.
Trần Bắc Hoàng nhíu chặt mày, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sao bọn họ đột nhiên lại đi Vương Phủ Tỉnh chứ?!”
“Hình như là đi hẹn hò, tôi thấy cách ăn mặc chẳng khác nào một đôi đang yêu đương.” Giọng nói trong điện thoại của Tần Chước đột nhiên nặng hơn một chút, nói: “Anh để ý chút đi, chị dâu xinh đẹp như thế, đừng để cho người ngoài hưởng chứ, đặc biệt là cái thằng kia nữa!”
“Lời này của anh là có ý gì!” Trần Bắc Hoàng nhíu mày nói.
Đầu dây bên kia lại truyền sang một tràng cười, rồi giọng nói: “Đừng tưởng là tôi không biết cái cô thư ký anh đang đè nhìn giống ai, quan hệ của chúng ta như thế này mà anh còn giấu tôi, không được đâu đó!”
“Anh gọi điện thoại cho tôi là muốn nói cái này?” Trần Bắc Hoàng cảm thấy quá mất mặt, bí mật nhỏ của mình bị người ta phát hiện ra, cứ cảm thấy trong lòng không được thoải mái cho lắm.
“Tôi tìm người chơi với bọn họ!” Tần Chước cười ha hả, không hề sợ hãi.
Lông mày Trần Bắc Hoàng nhướng lên, không nói chuyện, một tay nắm chặt lấy bả vai của người phụ nữ nằm dưới, biên độ động tác càng lúc càng lớn, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
“Được, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, có tin tức gì sẽ báo cho anh biết!” Tần Chước nghe được tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề ở đầu dây bên kia, biết người anh em của mình đã đến giai đoạn mấu chốt, lập tức tắt điện thoại, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh ở đối diện xe anh.
“Mẹ nó, thì ra là muốn chơi chiến thuật quanh co, muốn dùng thi thể người chết để làm cớ tán gái. Lâm Sáng xem ra tôi cũng đã đánh giá cao anh rồi! Hừm…” Động tác của cơ thể Trần Bắc Hoàng trở nên kịch liệt lên, mắt mũi miệng vặn vẹo vào nhau, túm chặt cơ thể của người phụ nữ nằm dưới, run giọng nói: “Con điếm thúi, dám làm trái ý tôi, xem tôi có giết chết cô hay không!” 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!