Lọc Truyện

Thầy xem bói phong lưu

CHƯƠNG 37: BÍ MẬT
Nghe được những lời nói của Lưu Kim Thiên, cuối cùng thì Lâm Sáng cũng hiểu được vì sao số mệnh của dì Thanh góa chồng lại kỳ lạ khác thường giống hệt số mệnh của Trần Bắc Hoàng, thì ra là do hai người họ là người một nhà.
Người được gọi là dì Thanh này có tên họ đầy đủ là Hạ Thanh Thanh, là con cháu của nhà họ Hạ ở thành phố B. Ông cụ Hạ không phải là những người chân đất đánh khắp thiên hạ, mà ông là một đại nho một thời được giới học thuật công nhận.
Ông cụ Hạ tên gọi là Hạ Bá Dung, tự là Lập Thành. Học cả văn hóa Nước T lẫn phương Tây, được xưng là quái kiệt quốc dân, là người đầu tiên của thời kỳ dân quốc tinh thông ngôn ngữ học của các nước phương Tây và trong nước, đồng thời là người đem văn hóa truyền thống Nước T phiên dịch lưu truyền ra thế giới, gây nên tầm ảnh hưởng lớn ở nước ngoài, thậm chí giới học thuật ở phương Tây còn có cách nói là ‘đến Nước T có thể không cần đến Bắc Đại, nhưng bắt buộc phải gặp được Hạ Bá Dung’.
Có vài đoạn kể về Hạ Bá Dung vẫn được lưu truyền ở dân gian đến nay, truyền thuyết kể rằng thời niên thiếu, khi ông đang cúng tế tổ tiên, người nước ngoài nhìn thấy bèn cười nhạo ông và nói: Ông cúng như vậy tổ tiên ông có thể ăn được những món đồ trên bàn không? Ông cụ Hạ trả lời lại với giọng điệu mỉa mai: Trên mộ tổ tiên của các người để đầy hoa, vậy họ có thể ngửi được mùi hương thơm của hoa sao?
Thời kỳ dân quốc còn chịu sự xâm lược của nước ngoài, ông cụ Hạ càng là nhân vật khiến cho người nước ngoài trên thế giới cảm thấy xấu hổ khi coi thường người dân Nước T là dân tộc không văn minh, chưa được khai hóa, ông đọc báo chí của Anh và cười nhạo người Anh, nói người Mỹ không có văn hóa, ở trên thuyền của Đức mà dùng tiếng Đức thuần gốc để chế giễu một nhóm người Đức.
Cuộc đời của ông cụ Hạ chỉ thích mỗi việc mắng chửi người phương Tây, nhưng cũng chính vì vậy mà ông lại được người phương Tây coi trọng hơn, họ coi trọng ông không vì lý do gì khác, chỉ là vì ông mắng người mắng cái nào đúng cái đó, rành mạch và hợp lý, cho dù thế nào thì những lời mắng chửi của ông luôn nhắm đúng vào mấu chốt của vấn đề, đúng vào tim đen của họ, vì vậy nên càng ngày càng có nhiều người phương Tây sùng bái trí tuệ và học vấn của ông cụ Hạ, thậm chí có thể nói là ngưỡng mộ đến mức si mê.
Năm đó, ở khách sạn Lục Quốc, ông cụ Hạ dùng tiếng anh diễn thuyết bài của Nước T, theo nguyên tắc thì diễn thuyết sẽ không được bán vé vào cổng, nhưng ông lại yêu cầu bán vé. Lúc đó nhạc Kinh kịch của ông Mai Lan Phương một vé giá ba nghìn sáu trăm đồng, nhưng ông cụ Hạ lại đòi bán vé vào cổng với giá sáu nghìn đồng, tuy giá vé đắc hơn, nhưng vẫn hết sạch vé, đó chính là bằng chứng khẳng định học vấn tuyệt đỉnh của ông cụ Hạ.
Ông cụ Hạ trời sinh tính cao thượng, thích thì vui cười, giận thì mắng chửi, bất cần sự đời, nhưng lại lưu giữ một trang đen tối quái kiệt trong sử sách minh văn của Hoa Hạ. Với thân phận là cháu gái của ông, từ lúc còn nhỏ, Hạ Thanh Thanh đã có tài danh, sau này lớn lên càng là cô gái tài ba giỏi giang xuất chúng, thời đó vô số các công tử nhà giau tranh giành để được nâng giày cho cô.
Đã từng có người thống kê qua số lượng các công tử theo đuổi Hạ Thanh Thanh ở trong thành phố B , con số một trăm hai mười người, không ít không nhiều vừa tròn chẵn số, trong số đó không ít người có chức quyền cao trọng trong tương lai, nhưng Hạ Thanh Thanh lại lựa chọn Trần Nam Vũ, người không có gì đặc biệt xuất chúng trong nhóm người theo đuổi cô thời bấy giờ.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc cho cô, nhưng không ai ngờ rằng sau khi kết hôn, Trần Nam Vũ phát triển nhanh như ngồi tên lửa, thăng tiến như diều gặp gió, từ từ có vẻ sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất mới trong thế hệ đó, thậm chí còn có xu hướng vượt qua Tào Thành Châu vốn đang hơn xa mọi người. Cho đến lúc đó, mọi người mới bắt đầu khâm phục Hạ Thanh Thanh, thì ra cái cô cần không phải là cái có sẵn mà là người có tiềm năng.
Trên thế gian này, gia đình hạnh phúc cơ bản đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì có muôn vàn kiểu bất hạnh.
Hạ Thanh Thanh và Trần Nam Vũ kết hôn được ba năm, Trần Nam Vũ vốn thích nước, hơn nữa anh thích đi chơi nước ở các chỗ sông lớn, hồ lớn. Vào một ngày hè nắng chói, anh đến chơi nước ở con sông Triều Bạch của Kinh Giao, không ai ngờ anh một đi không trở lại. Sau khi mất đi trụ cột Trần Nam Vũ, nhà họ Trần cũng không gượng dậy nổi, Hạ Thanh Thanh cũng từ đó gần như là không gặp mặt ai, im hơi lặng tiếng đi.
Lâm Sáng nghe xong lời kể lại của Lưu Kim Thiên, anh hơi có chút cảm khái, người phụ nữ này đúng thật là kỳ lạ, trong lòng anh vẫn có chút thắc mắc, bèn lên tiếng hỏi: “Vậy thì sao cô Hạ này lại mở hội sở ở bên ngoài?”
“Mấu chốt là ở đây, sau khi Trần Nam Vũ mất hai năm, Hạ Thanh Thanh đột nhiên tự mở hội sở bên ngoài, khi cô xuất hiện lại thì như…”
Có vẻ như Lưu Kim Thiên cũng có chút ngạc nhiên, những lời anh nói với Lâm Sáng cũng có chút không rõ ràng, nhưng Lâm Sáng lại có thể hiểu được những khúc mắc trong đó.
Sau khi Trần Nam Vũ mất, sức khỏe của ông cụ Trần cũng mỗi ngày một yếu đi, ông chỉ có thể nằm trên giường bệnh, nhờ vào máy thở và truyền dịch để duy trì sự sống. Gia đình hạnh phúc thoạt nhìn có vẻ như rất hưng thịnh, nhưng một khi đã mất đi trụ cột gia đình thì sức ảnh hưởng và địa vị sẽ bị giảm đi rất nhiều, đồng thời các tiền thu vào để duy trì các hạng mục chi tiêu hằng ngày của gia đình cũng sẽ bị giảm đi đáng kể.
Cũng chính vì lý do phải duy trì cuộc sống gia đình cho nên Hạ Thanh Thanh mới thành lập hội sở.
Lúc hội sở vừa mới bắt đầu, rất nhiều người mơ ước dung nhan của Hạ Thanh Thanh. Cho dù là vì chuyện chồng qua đời mà tóc cô bạc trắng sau một đêm, nhưng không thể không công nhận tạo hình này của cô lại càng có thể sức hút. Ong bướm quá nhiều, những người từng có mối quan hệ tốt với Hạ Thanh Thanh ngày xưa cũng đưa tay ra giúp đỡ, vì vậy mà không chỉ kinh doanh tốt, hơn nữa những người khách càng có ấn tượng tốt về cô.
“Người phụ nữ này thật không dễ dàng gì.”
Đều là phận phụ nữ, sau khi Mễ Hạ nghe xong câu chuyện của Hạ Thanh Thanh, cô không nhịn được thở dài. Một người phụ nữ sau khi chịu nhiều cực khổ như vậy mà vẫn có thể kiên cường đứng dậy tiếp tục sống, thật đúng là chuyện không dễ dàng.
Nghe xong những gì Hạ Thanh Thanh phải trải qua, trong lòng Lâm Sáng cũng có trăm nghìn thổn thức, câu chuyện của cô khá giống với câu chuyện của mẹ anh, nhưng ít ra thì mẹ anh vẫn còn có anh, còn Hạ Thanh Thanh thì chỉ có mỗi một mình, nếu như so sánh công bằng thì Hạ Thanh Thanh vẫn tội nghiệp hơn chút.
Lâm Sáng trầm ngâm lúc rồi cười nhìn Mễ Hạ: “Hai vợ chồng son đi ra ngoài chơi trước đi, anh và anh họ không làm kỳ đà đâu.”
Mễ Hạ nghe đến từ ‘hai vợ chồng son’, cô cúi đầu ngượng đỏ mặt, nhưng Lưu Kinh Luân lại ra vẻ đắc ý, Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên không nhịn được cười tạm biệt hai người.
Sau khi đi đến chỗ góc quẹo, Lâm Sáng mới thôi cười, anh xoay qua hỏi Lưu Kim Thiên: “Sau khi Trần Nam Vũ mất, Trần Bắc Hoàng mới bắt đầu may mắn phải không?”
“Sau khi Trần Nam Vũ mất khoảng nữa năm, Trần Bắc Hoàng bắt đầu gặp may và phát tài, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.” Lưu Kim Thiên trả lời, anh suy nghĩ lúc rồi nói tiếp: “Thi thể của Trần Nam Vũ đến giờ vẫn chưa được tìm thấy, lúc ấy chỉ xây một ngôi mộ chôn quần áo và vật dụng hằng ngày mà thôi.”
Lâm Sáng suy nghĩ lúc rồi nói: “Nếu em đoán không lầm thì có thể thi thể của Trần Nam Vũ đã chìm xuống đúng chỗ phong thủy bảo huyệt, sau nữa năm thì bảo huyệt mới bắt đầu có tác dụng, có như vậy thì số mệnh của Hạ Thanh Thanh và Trần Bắc Hoàng mới may mắn đến như vậy!”
Phong thuỷ chính là khí tràng, người xưa từng có câu: Nhất mệnh, nhì vận, Tài Dịch thủy, thời ấy trên thì có Hoàng đế xem tướng, dưới thì có mấy người làm ăn buôn bán nhỏ, ai cũng muốn tìm được phần mộ có phúc lợi thâm hậu để an táng, chỉ để có thể phù hộ bình an hưng thịnh cho con cháu đời sau. Thực tế không chỉ có cổ đại Nước T mới coi trọng địa hình và thuật phong thủy, cho dù là thời buổi hiện đại bây giờ vẫn coi trọng như vậy.
Sở dĩ phong thuỷ phát sinh hiệu quả là vì sau khi mai táng người chết xong, chân khí ẩn chứa trong cơ thể người chết sẽ hòa hợp với khí trong mộ của đất để hình thành sinh khí. Thông qua trao đổi âm dương, sẽ bắt đầu từ từ gây ảnh hưởng, tác động đến vận khí của người thân còn sống.
Con người là kết tinh của tinh huyết cha mẹ, đồng nghĩa cũng là kết tinh của hai khí âm dương với nhau, mỗi con người lúc còn sống, trong cơ thể vốn là thể cân bằng của hai khí âm dương, nhưng sau khi chết đi, thân xác sẽ phân hủy, nhưng hai khí âm dương sẽ không biến mất.
Con người khi còn sống, hai khí âm dương ngưng tụ trong xương cốt, người chết xương cốt không hủy được, cho nên người chết đi mà khí vẫn còn sống. Vì vậy khi an táng, người ta cần tìm âm trạch có sinh khí, để cho sinh khí của âm trạch kết hợp với hai khí âm dương không bị mất đi, sẽ gây ảnh hưởng đến người thân hoặc con cháu đời sau.
“Các em xoay xoay chuyển chuyển nhiều quá, anh thật sự không hiểu luôn, nghe có chút nhức đầu. Em cứ giải thích rốt cục phong thủy là gì, rồi sau đó mới tính tiếp chúng ta nên làm thế nào để hạ bệ tên nhóc Trần Bắc Hoàng đó xuống là được.” Lưu Kim Thiên bị lời nói của Lâm Sáng làm cho đầu óc anh rối tung, anh nửa cười nửa mếu hỏi Lâm Sáng.
Lâm Sáng lắc đầu, cười nói: “Phong thuỷ rất đơn giản, cổ nhân tụ khí khiến cho nó không tiêu tán, giới thủy hạn chế không cho nó vận hành, đó gọi là phong thủy. Muốn kéo Trần Bắc Hoàng xuống, rất đơn giản, chỉ cần chúng ta biến bảo huyệt cất gió giữ nước của Trần Nam Vũ thành hư huyệt gió thổi nước ra là được!”
“Trời, hèn gì lúc nãy người gọi điện cho anh nói mấy năm nay, Hạ Thanh Thanh muốn tìm thi thể của Trần Nam Vũ, nhưng Trần Bắc Hoàng có vẻ như có chút chống đối không đồng ý, thì ra là sợ sau khi tìm thấy thi thể của Trần Nam Vũ và thay đổi an táng sang chỗ khác, vận may của nó cũng sẽ mất theo!” Lưu Kim Thiên vừa nghe được những lời nói của Lâm Sáng, phút chốc liền hiểu ra những gì khi nãy bạn anh nói trong điện thoại.
“Nếu thật đúng là quan hệ em chồng chị dâu của hai người họ không hợp như những gì anh nói, chúng ta có thể mượn đồ trong tay Hạ Thanh Thanh để thử xem có thể phá đi bố cục phong thủy này hay không.” Lâm Sáng suy nghĩ lúc rồi nói: “Nhưng chúng ta phải đến chỗ Trần Nam Vũ chết xem qua trước đã, xem coi có phát hiện ra điều gì nữa không.”
Sông Triều Bạch là con sống lớn nhất của Đông Kinh, chạy dài ba mươi hai cây số, vì thượng nguồn có hai nhánh, nhánh ở hướng đông là sông Triều, nhánh hướng tây là sông Bạch, cho nên gộp lại được gọi là sông Triều Bạch. Trong thành phố B tấc đất tấc vàng, thêm vào khí hậu vẫn khô hạn cực độ, khu vực có nước cực kỳ hiếm, vì vậy nên sông Triều Bạch càng được xem là thắng cảnh du lịch nổi tiếng.
Nước sông phản chiếu lung linh, trên bờ dương liễu như quyến luyến không rời, ẩn hiện thành từng mảng, dòng chảy đi qua núi Ngưu Lan ở Kinh Giao. Lâm Sáng càng nhìn hướng nước sông chảy ở khu vực núi này, trong lòng càng hiều lý do vì sao Trần Bắc Hoàng lại may mắn và phát tài với tốc độ nhanh chóng, đồng thời tính cách thay đổi nhanh như vậy.
Truyền thừa phong thủy của phái Thiên Tướng là vọng khí pháp của , trong đó có ghi: tìm long vọng khí tiên tầm mạch, vân vụ đa sinh thị long tích, xuân hạ chi giao dư nhị phân, dạ hướng vân nghê sinh xứ mịch; vân nghê tiên sinh tuyệt cao đỉnh, này là long lâu bảo điện định, đại tích vi vi vân tự sinh, vụ khí như đa phản nan chứng. Tiên tầm vụ khí thức chính long, lại vọng chi long quan viễn ứng, …
Phong thủy của hai bên bờ sông Triệu Bạch này vừa đúng ứng với cách nói của long lâu bảo điện, sát khí chạy hết, long khí cường vượng, sa thanh thủy tú, cách cục đoan chính hoàn mỹ. Hướng chảy của sơn thủy chính là kết quả của thiên địa âm dương giao thái, từ hướng chảy của sơn thủy ở đây mà nói, nếu như mà có thể tìm thấy một bảo huyệt ở trong số này thì chắc chắn có thể khiến cho thân nhân và con cháu đời sau phúc lộc dài dài.
“Đi thôi, xuống xe hỏi thăm cẩn thận, để xem Trần Nam Vũ đã chết ở đâu?!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!