Lọc Truyện

Thầy xem bói phong lưu

CHƯƠNG 10: TRỪ TÀ (HẠ)

Làn khói dày dặc chậm rãi bay từ ngoài viện vào, Lâm Sáng sải bước lên lầu, vừa đi vừa suy ngẫm đến chuyện đôi mắt của mình. Vốn dĩ chuyện nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ kia sẽ xảy ra với những người có thể chất sinh vào ngày âm tháng âm năm âm hoặc là trên người trẻ con dưới ba tuổi, những người như vậy dương khí yếu nên cảm nhận âm khí mạnh hơn bình người thường một chút.

Còn đôi mắt của anh là thế nào đây? Lâm Sáng nghĩ tới nghĩ lui và chỉ nghĩ tới một khả năng đó chính là “Sách cổ Bảo vật” kia, chắc hẳn là “Sách cổ Bảo vật” kia đã đánh thức mắt âm dương của anh, cho nên anh mới có thể nhìn thấy mấy thứ âm tà này.

Chẳng bao lâu đã đi tới lầu ba, vừa đến cửa anh đã thấy toàn thân đột ngột mát lạnh. Sau khi Lâm Sáng cảm nhận được hơi lạnh ở đây liền gượng cười, trách không được con trai và con dâu của Trịnh Nguyên lại muốn ngủ ở lầu ba, vì quả thật trên này mát hơn ở dưới lầu rất nhiều.

Lâm Sáng đi tới cửa sổ chỗ lối rẽ cầu thang thì dừng lại, từ chỗ cửa sổ nhìn xuống dưới vừa vặn đối diện với cái cây mọc lệch trong vườn. Thân cây mọc lệch này khá rậm rạp, rất nhiều nhánh cây mọc xiêu vẹo ra ngoài và vừa hay chặn ngay cửa nhà hàng xóm của Trịnh Nguyên.

Lâm Sáng thấy vậy thì hơi chau mày, tiếp tục nhìn xuống, phía dưới là một rãnh nước bẩn. Anh xuôi theo rãnh nước nhìn về phía trên, nước vẫn còn trong suốt nhưng sau khi đến khúc nhà họ Trịnh thì trộn lẫn với nước thải từ nhà vệ sinh của nhà họ Trịnh tức thì dòng nước vốn dĩ trong suốt lập tức bị các loại đồ ô uế lấp kín, dưới tiết trời nóng nực tỏa ra mùi hôi thối gay mũi.

Trịnh Nguyên ở dưới lầu sau khi đốt xong đống ngải cứu thì trong lòng cũng nóng như lửa đốt vội vàng lên lầu, trước hết là chào Lâm Sáng sau đó hỏi: “Đạo trưởng, cậu đã nhìn ra nguyên nhân của tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà tôi chưa?”

“Ông Trịnh, chắc hẳn nhà ông thường xuyên cãi nhau với nhà hàng xóm vì mấy cái nhánh cây bị lệch kia đã chĩa qua nhà người ta đúng không?” Lâm Sáng không trả lời câu hỏi của Trịnh Nguyên mà hỏi ngược lại ông ta.

Khuôn mặt già nua của Trịnh Nguyên đỏ bừng, gật đầu không lên tiếng.

Lâm Sáng lắc đầu, lại chỉ vào rãnh nước bẩn dưới lầu kia nhẹ giọng nói: “Cũng ầm ĩ không ít lần vì cái rãnh nước kia đúng chứ?”

Mặt của Trịnh Nguyên càng đỏ hơn, ông ta ước gì có thể đào lỗ chui xuống.

“Ông Trịnh à, xin phép cho tôi nói thẳng, chuyện này ông làm không đúng rồi, thoạt nhìn giống như hại người khác để có lợi cho ông nhưng trên thực tế ông là tự đào hố chôn mình rồi.” Lâm Sáng thở dài nói.

Mặt của Trịnh Nguyên đỏ như gan lợn, cái cổ cũng đỏ rực, ông ta im lặng một lát nhưng lại chợt gấp gáp hỏi: “Đạo trưởng, ý của cậu là những chuyện xảy ra liên tiếp trong nhà tôi đều là vì cái cây mọc lệch và rãnh nước bẩn kia sao?”

“Đúng. Cái cây mọc lệch kia thoạt trông thì không đáng kể, nhưng thật ra lại ở vị trí sinh môn của sân nhà ông, cũng là chỗ sinh cơ, vì vậy vận may của nhà ông khá tốt, nhưng mà về lâu về dài thì quá khác người, thậm chí còn chặn đường của nhà người khác trở thành tử môn của nhà họ, chuyện này là phạm vào kiêng kỵ, sinh môn nhiễm phải khí tức của tử môn vì vậy báo ứng mới kéo tới.” Lâm Sáng liếc nhìn vẻ mặt của Trịnh Nguyên nói.

Lâm Sáng lạnh nhạt nói: “Còn về rãnh nước, hướng đi long hổ sa trong nhà ông cực kỳ tốt, nếu phối hợp với một dòng nước sạch thì cuộc sống nhà ông sẽ cực kỳ giàu có, chỉ là ông lại xả mấy thứ dơ bẩn này xuống sông, khiến cho một dòng nước vốn dĩ trong sạch lại bị ô nhiễm, cũng làm bẩn luôn phong thủy của nhà ông. Một bố cục phong thủy đang tốt đẹp lại bị ông tự tay phá hủy sạch sẽ rồi.”

Tuy lời này của Lâm Sáng có ý cảnh cáo Trịnh Nguyên dù là làm chuyện gì cũng nên giữ mối quan hệ ý tứ với người khác, nhưng anh cũng không phải nói mò. Quả thật bố cục của ngôi nhà này vốn dĩ có thể khiến cho gia chủ hưng thịnh, lắm của nhiều tiền nhưng Trịnh Nguyên làm như vậy khiến sinh môn nhiễm phải tử khí, còn thế nước lại nhiễm phải mấy thứ ô uế, cho nên âm khí mới có điều kiện tồn tại, về lâu về dài quả thật ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của con người.

Trịnh Nguyên vừa nghe xong lời của Lâm Sáng thì thở dài gật đầu, quả thật đúng là như vậy, từ sau khi ông xây lại ngôi nhà cấp bốn này thành nhà lầu ba tầng thì mới bắt đầu chuyện trong nhà vẫn khá suôn sẻ, con trai vẫn tiếp tục công việc lên núi hái thuốc của mình, con dâu ở nhà may vá, giặt và hồ quần áo, cả nhà đều sống rất hòa thuận êm ấm.

Nhưng mà không lâu, sau khi nhà họ Trịnh bắt đầu xích mích với nhà xung quanh thì chuyện trong nhà dồn dập kéo tới, ngay cả bản thân của Trịnh Nguyên trước đó cũng nằm viện một lần, suýt nữa đã mất mạng, không lâu sau thì con trai ông xảy ra tai họa khi lên núi, mất luôn mạng sống, tiếp đó là thằng cháu trai Tiểu Sơn duy nhất của ông cũng bắt đầu sốt cao hôn mê.

Tai họa liên tiếp khiến Trịnh Nguyệt thực sự không chịu nổi, bây giờ những lời này của Lâm Sáng giống như ngọn cỏ cứu mạng ông ta, khiến Trịnh Nguyên đang rơi xuống nước bỗng nhiên tìm được hy vọng sống.

“Đạo trưởng, tôi cầu xin ngài nói cho tôi cách phá giải, tôi sẽ đi làm ngay.”

Trong lúc nói chuyện Trịnh Nguyên vẫn còn muốn quỳ xuống, Lâm Sáng vội vàng đỡ dậy, bị một ông lão lớn tuổi như vậy quỳ tới quỳ lui là chuyện tổn thọ lắm. Lâm Sáng còn muốn sống tới trăm tuổi, cho nên không dám nhận.

“Sửa lại đường thoát nước của nhà ông, dẫn ra bãi đất hoang ở phía Tây Bắc, nhớ kỹ cống rãnh phải được vét sạch bùn đất đừng để thứ ô uế làm ô nhiễm con sông lần nữa. Nước là của cải, phải chảy mới có của, nước bị ô nhiễm hôi thối như vậy của cải sẽ không còn nữa. Còn cái cây bị mọc lệch kia nữa, tìm một buổi trưa nào đó lúc dương khí mạnh nhất chặt đi mấy nhánh cây chắn cửa nhà người khác là được. Nếu làm như vậy tôi bảo đảm nhà ông sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa.

“Làm như vậy cháu trai của ông chỉ cần từ từ điều dưỡng là sẽ khỏe lại thôi. Bần đạo xin cáo từ.” Lâm Sáng chắp tay, vẻ mặt thay đổi thành dáng vẻ của một đạo sĩ trang nghiêm, thanh cao, không nhiễm bụi trần, cưỡi mây cưỡi hạc thảnh thơi rong chơi khắp chốn.

“Đạo trưởng, không phải còn có thứ âm tà kia nữa sao? Ngài diệt trừ cùng lúc không phải tốt hơn sao?” Trịnh Nguyên kéo vạt áo của Lâm Sáng, nhất quyết không chịu thả cho Lâm Sáng đi ra khỏi cửa.

“Ba, Tiểu Sơn lúc nãy có tỉnh dậy, sau đó ăn được chút cháo giờ đã ngủ lại rồi. Đạo trưởng ngài đúng là thần tiên mà, cảm ơn ngài!” Trong lúc hai người đang giằng co thì đột nhiên từ cửa truyền tới giọng nói của thiếu phụ xinh đẹp.

Trịnh Nguyên nghe nói thế nước mắt lưng tròng, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Chân nhân, tôi van xin ngài hãy giúp đỡ nhà tôi một lần nữa, tôi thực sự không đành lòng nhìn cháu trai tôi lại bị dằn vặt. Ngài có chuyện gì thì cứ nói, cho dù có lên núi dao xuống biển lửa tôi sẽ đi làm thay ngài!”

“Thật ra không cần thiết phải lên núi đao xuống biển lửa đâu…” Sau khi suy nghĩ một hồi thì Lâm Sáng ngẩng đầu nhìn Trịnh Nguyên, nghiêm mặt nói: “Không dối gạt ông Trịnh đây, đạo quan trên núi của tôi mấy ngày trước bị trận mưa lớn làm cho sụp đổ. Lâm mỗ không đành lòng nhìn đạo tôn phải chịu cảnh dãi gió dầm mưa, nên bằng lòng xuống núi gom góp tiền từ thiện dùng để tu sửa đạo quan, chỉ là…”

“Chuyện này dễ mà. Chỉ cần chân nhân đừng đi thì các người cần bao nhiêu tiền để tu sửa miếu thờ Trịnh Nguyên tôi sẽ chi hết.” Trịnh Nguyên vỗ ngực bảo đảm.

Lâm Sáng vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn tỏ ra suy nghĩ: “Chuyện này e là không tốt lắm…”

“Không sao cả, tôi đây cũng là làm việc thiện thôi. Dù sao chân nhân cũng phải tìm người, còn không bằng tìm tôi cho tiện. Tu sửa đạo quan cũng không phải là chuyện đơn giản. Tôi đi rút ba mươi triệu đem về cho chân nhân. Ngài cứ việc ở đây giúp tôi trừ tà, ngài thấy có được không?” Trịnh Nguyên thấy Lâm Sáng vẫn im lặng, vội vàng nói.

Lâm Sáng thấy Trịnh Nguyên thoải mái như vậy, anh cũng nghênh ngang vỗ ngực nói: “Cũng được, vậy tôi sẽ tặng thiên duyên to lớn này cho ông Trịnh đây, trùng hợp là nếu khí âm tà trong nhà ông không diệt trừ thì tôi có đi cũng không yên tâm…”

Sau khi quyết định như vậy, Lâm Sáng liền đốt ba nén hương, sau đó khoanh gối ngồi xuống nhưng không bắt chước bản lĩnh bắt quỷ của mấy đạo sĩ vân du, mà là miệng không ngừng tụng kinh khiến cho Trịnh Nguyên nhìn thấy tò mò không ngớt: Chân nhân đúng là chân nhân, làm việc cũng khác người thường.

Trịnh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Sáng thì càng trở nên kiên quyết hơn, ông ta chỉ sợ Lâm Sáng bỏ mặc chuyện này một mình rời đi, cho nên vội vàng đến ngân hàng rút tiền.

Trịnh Nguyên vừa đi, Lâm Sáng liền cảm thấy mắt mát lạnh. Bóng đen mà anh thấy trước đó lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, chỉ là lần này bóng đen kia không hề trốn tránh, hơn nữa hình như hình thể của thứ đó càng rõ hơn trước. Lâm Sáng hơi khó hiểu, đáng lý ra cho dù là khí âm sát ngưng tụ cũng không nên nhanh như vậy mới đúng chứ?

Không chờ anh suy nghĩ xong, luồng khí âm sát trước mắt kia lại tản ra giống như một làn khói bao trùm lấy anh.

“Móa, thầy chùa chết chứ bần đạo không chết. Đây là tình huống quỷ quái gì thế? Ông đây là đọc kinh siêu độ ác linh, sao lại khiến mấy thứ này dính vào người rồi?” Lâm Sáng giật mình, âm tà xâm nhập vào cơ thể không phải là chuyện nhỏ, cho dù sau này âm khí được loại trừ nhưng cũng sẽ ảnh hưởng lớn tới sự tiến bộ của thuật pháp sau này.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!