Lọc Truyện

Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Đột nhiên Lý Thanh Lê cảm thấy gánh nặng trên vai mình thật nặng nề, không những phải cải tạo gia đình mình có đến mười cực phẩm, mà còn phải gây trở ngại từ bên trong, khiến nguyện vọng lên làm giáo viên của Hoàng Quảng Linh hoàn toàn thất bại, tiếp tục trở về gánh phân của cô ta! Đồng thời còn phải nghĩ cách cho Lưu Ngọc Hân nhìn thấy bộ mặt thật của Lương Lỗi, khiến tên cặn bã Lương Lỗi bị khinh bỉ, bị coi thường, bị người khinh miệt!

Lý Thanh Lê càng nghĩ càng hăng hái, một cực phẩm phản diện như cô ra đồng làm việc gì cũng không được, nhưng đánh nhau chửi người phá hoại khiến người ta khó thở, cái này gọi là gì? Gọi là heo béo chạy tới cửa nhà… của đồ tể! Cô không giỏi thì ai giỏi đây?

Đám người nhà họ Lý thấy Lý Thanh Lê ngẩng đầu từ trong bát cơm to lên, đột nhiên híp mắt khóe miệng kéo ra một nụ cười không mang theo ý tốt, mọi người không hẹn mà cùng căng da đầu.
Lại là tên xúi quẩy nào bị con gái/ em gái/ cô út nhà mình nhìn trúng vậy?

Nước sống Tiểu Vượng lại có thêm một xô nước mắt của tên xui xẻo nào đó đổ xuống!

Sau khi ăn xong cơm trưa một cách hài lòng thỏa mãn, Lý Thanh Lê không giống như thường ngày kéo ông Lý đi dạo tiêu cơm, cô lấy vở ghi từ chỗ bà Điêu đi trước, tùy tiện lật xem toàn bộ một lần, xác định bên trong không có một chữ nào mới ném vở vào trong giỏ hoa, đóng rổ bước ra ngoài.

Rất nhanh đã đến ký túc xá thanh niên trí thức, chính cái gọi là nơi có người thì có tranh cãi, một đám thanh niên trí thức tới từ khắp nơi trên cả nước cũng không hề đoàn kết yêu thương nhau như người ngoài vẫn tưởng, mà đều có suy tính nhỏ của riêng mình và mâu thuẫn nhỏ, chỗ thể hiện chính là nhà bếp nhỏ ở ký túc xá thanh niên trí thức, vậy mà còn có đến bảy tám cái bếp xây từ gạch bùn.
Lý Thanh Lê đứng trước cửa ký túc xá trí thức nam, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một mình Phó Bạch ngồi trước một cái bàn ba ngăn kéo, cầm một cái bát mẻ ăn cơm, khẩu vị của anh rất tốt, giống như gió cuốn mây tan nhưng ăn cũng không quá khó coi.

Điều này cũng có liên quan đến việc ký túc xá đột nhiên thiếu mất hai người, lại thêm thanh niên trí thức cùng ký túc xá là Ngưu Kiến Quốc và Lưu Lực cũng đúng dịp không ở đây, trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh.

Lý Thanh Lê đi thẳng qua, đặt giỏ hoa lên cái bàn ba ngăn kéo, bĩu môi với Phó Bạch: “Này, vở ghi đều mang hết cho anh rồi đó.”

Phó Bạch đặt bát đũa xuống, cầm toàn bộ vở ghi ra, nâng đôi mắt phượng xinh đẹp lên nhìn cô, giọng nói vẫn trong trẻo như xưa: “Cảm ơn đồng chí Lý Thanh Lê, chuyện đã đồng ý với em xin cứ yên tâm.”
Lý Thanh Lê tùy tiện “ừm” một tiếng, sau đó quay người đi quan sát ký túc xá, chỉ thấy ký túc xá có hai giường ngủ lộn xộn, quần áo và giày dép chỗ này một cái chỗ kia một chiếc, bên trên còn có rất nhiều dấu chân, ngay cả cỏ tranh lót bên dưới đệm chăn cũng bị lật ngược lên trời, tóm lại là rất bừa bộn.

Vừa rồi Phó Bạch đang đối diện với hai chiếc giường ngủ hàng xóm đó ăn cơm, không mảy may dao động, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có, là một người lợi hại không sai.

Nhưng Lý Thanh Lê vẫn yên lặng thưởng thức một lúc, lại nghĩ Vương Húc Đông bị bắt sẽ trải qua cuộc sống thê thảm thế nào là cô lại lập tức cảm thấy trong lòng dễ chịu ấm áp.

Ừm, chỉ cần Vương Húc Đông sống không tốt, tâm trạng của cô cũng sẽ tốt hơn.

Lý Thanh Lê thưởng thức một lúc cuối cùng mới chịu dời ánh mắt đi, trong phút chốc lại quan sát giường của Phó Bạch. Khi cô đi làm vào ban ngày thường nghe rất nhiều cô gái trẻ tuổi bàn luận về anh, có người nói anh lớn lên cao ráo, bộ dạng đẹp trai, có người nói trình độ kiến thức của anh cao, viết chữ đẹp, còn nói anh thích sạch sẽ, trông nhẹ nhàng khoan khoái, còn có một vài bà thím cô chị đã lập gia đình cũng bàn luận về anh, nhưng nội dung mà bọn họ nói có hơi… khụ khụ…
Nhưng bọn họ nói cũng không phải vô căn cứ, Phó Bạch quả thật rất thích sạch sẽ, điểm này có thể nhìn ra được từ làm việc nửa buổi sáng đến trưa trở về sẽ ra sông tắm rửa, từ đầu đến cuối đều sạch sẽ tươm tất, và chiếc chăn mỏng có vài mụn vá trước mắt, những vết vá cũng được không hề xấu, được gấp chỉnh tề đặt ở đó.

Đồ đạc của anh không nhiều đều được bày rất gọn gàng, đầu giường có một chồng sách, Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn qua một cái, có vài quyển sách của Lỗ Tấn, như [A Q chính truyện], [Khổng Ất Kỷ], còn có [Oblomov], [Cousin Pons], [Âm mưu và tình yêu], [Những ngày nắng], [Kim quang đại đạo]…

Phó Bạch bày ở đầu giường một cách quang minh chính đại như vậy, những quyển sách này hẳn không có vấn đề gì.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!