“Đây là biểu tỉ của em, họ Giang, đến từ huyện Sùng Dương. Chẳng phải phu nhân chê ít người hầu còn gì, em gặp tỉ ấy ở Đông An, mãi mới rủ được tỉ ấy đến trang viên.” Diệp Tú nhi đã quen phục vụ vị phu nhân này nên rất hiểu tính nàng ta, dừng một lúc rồi tiếp, “Phu nhân à, biểu tỉ của em vừa biết võ công mà thân phận cũng sạch sẽ, phu nhân có thể cho người đi điều tra.”
Dư Hạm lườm nàng ta, phất khăn tay rồi lắc mông đi về nhà chính, “Điều tra cái gì, bộ ta rảnh đến mức đấy hả? Thôi, người em dẫn về thì ta tin.” Nàng ta ngồi xuống ghế chủ, “Chỉ cần còn thở là được, cho trang viên này thêm chút dương khí.” Nàng ta nói, cơn giận vì bị tiếng gõ cửa làm phiền đã vơi đi, nhưng vẫn chưa hết sợ hãi, nàng ta vội lệnh người hầu khép cửa nhà chính, cài then thật chặt.
Diệp Tú nhi đi tới, xách ấm rót trà cho Dư Hạm, “Có chuyện gì hả phu nhân, sao khuya rồi mà phu nhân vẫn chưa ngủ?”
Dư Hạm không nhận, đưa mắt ra hiệu Diệp Tú nhi đặt cốc trà xuống bàn, rồi nàng ta nắm chặt cổ tay Diệp Tú nhi, kéo người lại gần, “Ta nói em biết, lúc nãy ta mới… gặp ma!”
“Gặp ma?” Diệp Tú nhi ngạc nhiên, “Ở trang viên?”
“Không ở trang viên thì ở đâu nữa!” Dư Hạm hất tay nàng ra, “Con ma đó giết người đấy!”
Dư Hạm xuất thân từ phường đào kép, được Huyện lệnh lão gia nhìn trúng nên mới làm chủ trang viên. Nhưng chủ tử như nàng ta chỉ có sự kiêu căng khi được săn đón vây quanh, mà không có tính tự giác của người bề trên. Trong số hạ nhân ở trang viên, người nàng ta tin tưởng nhất chính là Diệp Tú nhi, tuy cô gái này còn trẻ, tướng mạo bình thường, song được cái lanh lợi thông minh, nên hễ nàng ta có chuyện gì cũng thích giao cho cô nàng làm, có lời gì cũng thích nói với cô nàng.
Diệp Tú nhi khuyên nhủ: “Phu nhân đừng sợ, mấy năm nay thỉnh thoảng ở Thượng Khê lại có ma quỷ lộng hành, nhưng chưa nghe nói ma giết người bao giờ, tối nay mưa to gió lớn, có khi phu nhân nhìn nhầm, tưởng bóng cây thành bóng quỷ.”
“Không giết người là thế nào? Ngươi có biết vì sao dạo này lại phong tỏa núi không, là vì ma giết người đấy!” Dư Hạm rít lên, “Em có biết ai chết không? Là Trù Trù ở phủ nhà mình! Đại a hoàn của tiểu thư nhà em đấy, giết luôn người ở chỗ Huyện lão gia rồi!”
Nhà mà Dư Hạm nói không phải là trang viên này, mà là nhà của Huyện lệnh huyện Thượng Khê.
Huyện lệnh phu nhân không muốn gặp nàng, không cho phép nàng vào cửa, nhưng việc đó đâu thể ngăn nàng gọi phủ huyện lệnh là nhà mình.
“Chết thảm lắm! Bụng bị mổ xẻ, ruột bị moi ra, mắt bị khoét đi, không phải ma làm thì là gì!” Dư Hạm nói, “Con ma này chân trước chạy tới nhà, chân sau thò trang viên, rốt cuộc là có chuyện gì mà nó lại chòng chọc nhà người ta vậy? Ta biết gọi ai bây giờ!”
Trong mắt Dư Hạm ánh lên sự sợ hãi, nàng ta đã thức đến tận nửa đêm, đầu óc nặng trịch mà vẫn không dám ngủ, cầm tách trà lên uống một hơi, lại bảo Diệp Tú nhi rót thêm.
Diệp Tú nhi khuyên: “Phu nhân đi ngủ đi, không lẽ định ngồi như vậy đến sáng?”
“Ngồi đến sáng thì sao? Ta đang có ý chờ đến sáng mai đây, trong kịch cũng hát thế còn gì, ‘mặt trời nhô, xương khô tan biến, hồng trần táng hoàng tuyền’, ma quỷ sợ trời sáng, bình minh lên là nó sẽ biến mất.”
Nói rồi, Dư Hạm lại nhìn Diệp Tú nhi, “Thôi, em đã đi đường mấy ngày rồi, vào ngủ trước đi, dẫn biểu tỉ của em đi xuống đi.” Nàng ta nhìn vào Thanh Duy, “Ta nói ngươi biết, vào trang viên là cấm có làm biếng. Ngươi biết võ công đúng không, hôm nay nghỉ ngơi đi, tối mai ngươi phải trực đêm gác ma!”
***
Trang viên có rất nhiều phòng trống, Diệp Tú nhi tìm cho Thanh Duy một gian cạnh vườn rau sau nhà chính, bảo là người hầu trong trang viên đều ở xung quanh khu vườn.
Đến sân sau, Thanh Duy mới phát hiện không thể gọi chỗ này là trang viên được, nhưng cũng chẳng thể nói đây là trạch viện, phòng ốc phân bố rải rác, luống rau sân vườn ở giữa cũng rất lộn xộn. Xem ra ngày trước chỗ này là nơi ở của hộ dân dưới chân núi, về sau người bỏ đi, được Huyện lão gia mua lại, dỡ bỏ hàng rào rồi xây thêm tường bao quanh bên ngoài tạm thành trang viên.
Thanh Duy đội mưa đi đường suốt nửa đêm, thực sự đã quá mệt.
Nàng rửa mặt, khép áo nằm trên giường, thế mà chẳng ngủ nổi.
Thượng Khê có ma quỷ lộng hành, ngoài núi có quan binh triều đình canh gác, và những người hoang mang sợ hãi ở trang viên, tất cả đều khiến Thanh Duy cảm thấy quái gở.
Mà đúng vậy, không phải vì điều quái gở này thì nàng đã chẳng đến Thượng Khê.
Nói lại mấy tháng trước, sau khi rời kinh, Thanh Duy định đến Trung Châu phồn hoa tấp nập tạm lánh một thời gian, cũng đã đi được nửa đường rồi, nhưng đột nhiên nàng lại quay đầu đến Lăng Xuyên, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng cũng nghĩ đến việc Từ Thuật Bạch lên kinh cáo ngự trạng có lý do khác.
Đến Lăng Xuyên, đầu tiên Thanh Duy đi lại giữa hai nơi Sùng Dương và Đông An, hỏi thăm về Từ Thuật Bạch và Từ Đồ. Từ Thuật Bạch là thư sinh trong sạch, không có gì để điều tra, nhưng Từ Đồ lại có một điểm khả nghi – trước khi Tiển Khâm Đài hoàn thành, trong số những kẻ thường xuyên tiếp xúc với Từ Đồ có một sơn tặc, mà sơn tặc này lại là Đại đương gia trên núi Trúc Cố huyện Thượng Khê.
Với người ngoài có lẽ đấy là chuyện rất bình thường, Từ Đồ là thương nhân mà, thượng vàng hạ cám gì cũng có thể kết giao. Nhưng chỉ khi đến Lăng Xuyên, đích thân trải nghiệm sự cô lập của Thượng Khê mới hiểu được cái điểm lạ trong đó. Hơn nữa sau khi Tiển Khâm Đài sập, sơn tặc ở núi Trúc Cố lập tức bị tiêu diệt, không một ai còn sống, vì vậy Thanh Duy mới đến Đông An.
Nhưng nàng là trọng phạm, hành tẩu phải rất cẩn thận, nhất là khi nghe Thượng Khê có ma quỷ quậy phá, quan binh chặn chốt, nàng càng không dám đi đây đi đó.
Nàng đành ở lại Đông An vài hôm, ra vào các cửa hàng có người Thượng Khê, lúc bấy giờ mới tiếp cận Diệp Tú nhi và Diệp lão bá.
Còn vì sao lại chọn hai người đó, thứ nhất có công tử nhà giàu trêu chọc Diệp Tú nhi, tiện cho nàng ra tay tương trợ; thứ hai, rõ ràng Diệp Tú nhi đi mua son phấn giúp chủ tử, nhưng mua hàng xong nàng ta chưa về ngay mà nhiều lần lén lút ra vào các tiệm thuốc, chứng tỏ nàng ta có chuyện giấu chủ mình. Người như vậy hành động sẽ rất cẩn thận, hơn nữa nếu xảy ra chuyện, dù bị bại lộ hành tung thì Thanh Duy vẫn nắm được thóp của người ta, không sợ bị lật tẩy.
Ngặt nỗi… Điều khiến Thanh Duy cảm thấy bất an lúc này không phải Diệp Tú nhi, cũng chẳng phải Dư Hạm, thậm chí không phải quan binh triều đình đang phong tỏa Thượng Khê.
Thanh Duy không tin ma quỷ, đối với nàng đó chỉ là chuyện bịa đặt không đâu, nhưng từ khi bước chân vào Thượng Khê, xung quanh đâu đâu cũng ngập bầu không khí quỷ quái – ai cũng cảm thấy nơi này thực sự có ma, ai cũng cho rằng ma giết người, là ma quỷ làm điều ác.
Điểm này quá kỳ lạ.
Thanh Duy nhắm mắt, trong cơn chập chờn, bất thình lình ngoài nhà vọng đến tiếng thét chói tai.
Nàng trở mình ngồi bật dậy, men theo tiếng hét đi vòng qua khu vườn, thấy ngoài hiên nhà chính, Dư Hạm khiếp hồn khiếp vía được ba bốn người hầu dìu, liên tục vuốt ngực, mà các người hầu cũng trắng bệch mặt. Xa bên vườn là hội Diệp Tú nhi cùng Diệp lão bá, Diệp Tú nhi tóc tai rối bời, đèn lồng nàng ta cầm chỉ sáng le lói, không thấy rõ vẻ mặt mà chỉ nghe được hơi thở dồn dập.
“Sao thế?” Thanh Duy hỏi.
“… Ma.” Phải một lúc lâu sau, tiểu a hoàn của Dư Hạm mới đáp, “Con ma kia lại đến nữa…”
“Đâu chỉ lại đến!” Dư Hạm dậm chân, “Nó còn muốn giết người, muốn giết Tú nhi!”
Thanh Duy lại gần Diệp Tú nhi, “Cô thấy con ma kia rồi à?”
Diệp Tú nhi tái mặt, không nói nổi thành lời, thím Ngô đứng bên mới đáp, “Phu nhân muốn ở trong nhà chính chờ tới sáng, Tú nhi bèn đi lấy chăn đệm giúp phu nhân, rồi phu nhân đổi ý đòi về phòng ngủ, nhưng vừa đi tới hành lang thì con ma kia lại đến nữa, nó định bóp cổ Tú nhi.”
Thanh Duy lập tức nhìn vào cổ Diệp Tú nhi, quả nhiên có một vòng đỏ.
Nàng lại nhìn quanh, “Ma đâu?”
Dư Hạm nhấc tay, chỉ hướng mấy gian phòng sau viện hoang, “Đi, đi bên kia rồi…”
Như để chứng thực lời của nàng ta, đúng lúc này, ở viện hoang bỗng truyền tới tiếng “xào xạc”.
Mưa đã tạnh hạt, gió cũng chẳng nổi, trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng “xào xạc” vô hình khiến tất cả mọi người đang có mặt phải rợn tóc gáy.
Vào lúc này, cho dù Thanh Duy không tin ma quỷ thì vẫn cảm thấy căng thẳng.
Dư Hạm nhìn nàng: “Không phải ngươi… biết võ công à? Thế ngươi có biết… bắt ma không?”
Thanh Duy liếc nàng ta.
Hồi ấy sau khi sơn tặc bị vây quét, Thượng Khê cũng ồn ào chuyện ma quỷ quấy phá, lúc đó ai cũng kháo nhau là oan hồn sơn tặc biến thành. Thanh Duy đến Thượng Khê chính là để điều tra toán sơn tặc này, điều tra gã Đại đương gia núi Trúc Cố từng qua lại với Từ Đồ.
Bây giờ ở Thượng Khê đang có quan binh triều đình, Thanh Duy không thể nán lại quá lâu, nàng phải nhanh chóng xác định xem rốt cuộc sơn tặc hồi ấy có liên quan gì tới Tiển Khâm Đài không.
Nghĩa là cho dù cả Thượng Khê có chìm trong bầu không khí quỷ quái, “oan hồn” sơn tặc lại xuất hiện thì nàng cũng không thể bỏ qua manh mối này.
Thanh Duy không đáp, nàng vươn tay cầm lấy đèn lồng từ người hầu, đi thẳng ra sau viện hoang.
***
Người trong trang viên vốn dĩ rất ít, cộng cả tạp dịch mà cũng chỉ có bảy tám người, giờ đều đang tập trung ở ngoài nhà chính không dám đi theo, mà sân viện này đã bỏ hoang nhiều năm không ai chăm sóc, trong màn đêm, cỏ cây um tùm như bóng ma giương nanh múa vuốt, chẳng hề có lấy chút gì gọi là dương khí.
Thanh Duy cầm đèn đi quanh sân, tiếng “xào xạc” lúc nãy đã biến mất.
Bốn bề vắng lặng không một hơi thở, quầng sáng mấy thước phát ra từ lồng đèn như đẩy nàng trở thành tâm điểm của trăm ngàn mắt quỷ.
Thanh Duy xiết cán gỗ, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không ném đèn lồng.
Nàng nín thở, bước từng bước tới chỗ sâu hơn, tính toán khoảng cách giữa mình với hàng rào, nhà và vườn rau, tiện bề ẩn nấp nếu xảy ra sự cố.
Nhưng đúng lúc này, cây hòe cao to bên cạnh lại phát ra tiếng động.
Thanh Duy lập tức cầm đèn lồng đi tới, một bóng đen xẹt qua, không có gì ngoại trừ cỏ cây.
Thanh Duy dừng bước, nàng tin vào nhãn lực của mình, chắc chắn không nhìn nhầm.
Nàng xách lồng đèn, đuổi theo hướng chiếc bóng.
Trong vòng nửa trượng chỉ toàn cỏ hoang.
Nhưng khi nàng giơ cao đèn lồng, tới gần bức tường…
Trong ánh sáng mờ mờ, có một “bóng ma” mặc áo choàng xám, tóc dài che nửa khuôn mặt, đứng lặng lẽ, đôi mắt ẩn hiện dưới mái tóc nhìn nàng chòng chọc.