Thanh Duy vừa dứt lời, Trú Vân và Lưu Phương đưa mắt nhìn nhau, bấy giờ mới nhớ khi vừa lên kinh, thiếu phu nhân từng ở tạm tại Cao gia.
Mà Cao Tử Du này, hình như có dây dưa gì đó với biểu muội của thiếu phu nhân.
“Xa thị đã lớn tuổi nên chuyện hôn nhân cũng khó khăn, vì thế… bà mối mới làm mai nàng ấy với Cao Nhị thiếu gia.”
Trú Vân và Lưu Phương đều là cung nữ, từ trước đến nay cực kỳ thủ lễ, không thích tán dóc nói chuyện, chỉ bởi vì Cao Tử Du có liên quan đến thiếu phu nhân nên mới nói thêm một câu.
Tuy Lưu Phương nói khá đơn giản, nhưng ẩn ý không ít.
Xa thị là thiên kim Thượng thư, kết hôn với Cao Tử Du coi như cưới thấp. Nhưng trong nhà Cao Tử Du còn có một thông phòng đang mang thai, chưa xuất giá mà đã có con kế, có quý nữ cao môn nào chịu được?
Tuy Xa thị lớn tuổi song không đến mức phải cúi người cầu toàn như thế, nàng ta chịu cưới Cao Tử Du tất có nguyên nhân khác.
Thanh Duy không quan tâm Xa thị cho lắm, nàng chỉ nghĩ đến Thôi Chi Vân.
Sau khi tới Giang phủ, nàng chỉ mới gặp Thôi Chi Vân hai lần, lần sau lại gầy hơn lần trước, cũng ngày một trầm tính, không còn là cô em gái ngây thơ yếu đuối theo nàng lên kinh nữa.
Trú Vân trông Thanh Duy có vẻ buồn, muốn giúp nàng giải sầu nên mở một hộp quà ra, cười bảo: “Nô tì thấy thiếu phu nhân không đeo dây chuyền, đúng lúc Khúc tiểu ngũ gia có tăng một món đấy, là ngọc dương chi, thiếu phu nhân xem có ưng không, để nô tì xỏ dây cho người.”
Thanh Duy hiểu ý tốt của nàng ấy, đi tới nhìn, nói: “Mặt ngọc dây chuyền ấy à, ta cũng có mà, cái này còn không đẹp bằng của ta.”
“Thiếu phu nhân cũng có?”
Thanh Duy đáp phải, lấy ra một món đồ trong túi thắt bên hông, thảy lên cao rồi chụp lấy, “Là miếng này, công tử nhà ngươi cho ta đấy, ta thích lắm.”
Đúng là nàng thích thật.
Khi Giang Từ Chu đưa nó cho nàng, y nói mặt ngọc này đã từng được đặt cúng ở chùa Đại Từ Ân, có thể bảo vệ bình an.
Sau đó nàng bị nhốt trong thủy lao, còn bị thanh gỗ trên tháp đập trúng đầu, nhưng cuối cùng vẫn gặp dữ hóa lành.
Hôm trước khi đã tỉnh, nàng định trả lại miếng ngọc cho y nhưng y không nhận. Không nhận thì nàng giữ vậy, mang theo bên mình, bệnh cũng nhanh lành!
Nhưng… khi thấy rõ miếng ngọc trong tay Thanh Duy, mọi người trong phòng – ngoài Giang Từ Chu ra đều sửng sốt không thôi.
Năm điện hạ bị thương nặng, trưởng công chúa cầu được một miếng bảo ngọc hiếm có từ một vị cao tăng Tây Vực, đặt dưới đèn trường minh ở chùa Đại Từ Ân ba trăm ngày đêm, mãi tới lúc điện hạ thoát ra khỏi cơn ác mộng tối tăm nghẹt thở.
Hôm ấy Giang Từ Chu xỏ nó vào quạt làm dây đeo, chỉ vì lo nếu làm ngọc bội thắt lưng sẽ bị người ta để ý.
“Sao thế?” Thanh Duy thấy mỗi người một vẻ mặt thì nhìn xuống miếng ngọc trong tay, sửng sốt nói, “Miếng ngọc này quan trọng đến vậy thật à?”
Nàng nghĩ ngợi, đoạn trả lại cho Giang Từ Chu, “Vậy ta không cần nữa, trả cho ngài.”
Mọi người trong phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ có Triêu Thiên đáp ngay: “Được.” Hắn lập tức đi tới, sợ Thanh Duy bất cẩn ném miếng ngọc nên còn chìa hai tay ra nhận, nhưng đúng lúc này, Giang Từ Chu nói: “Không quan trọng, nàng cứ cất đi.”
Y đứng dậy khỏi bàn, đẩy cửa sổ ta nhìn sắc trời, “Không còn sớm nữa, nàng đi thay đồ đi, chúng ta phải vào cung rồi. Triêu Thiên, ngươi ở lại.”
Lưu Phương và Trú Vân cùng Thanh Duy quay về phòng, Đức Vinh ngoan ngoãn rời khỏi thư phòng, còn tiện tay khép cửa lại, không hề nhìn Triêu Thiên lấy một lần.
Triêu Thiên ôm đao đứng, hỏi: “Có chuyện gì vậy công tử?”
Giang Từ Chu cầm cây quạt trúc tương phi trong tay, nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, cuối cùng dừng lại ở thanh đao bên hông hắn, hỏi: “Đao mới dùng tốt không?”
***
Hội thơ Hàn Lâm được tổ chức trong Khúc Trì Uyển. Hoàng hôn vừa buông, Giang Từ Chu đã dẫn Thanh Duy đến, trước cửa cung đã có tiểu hoàng môn đứng chờ đón, bọn họ tới sớm, trong ngự uyển ngoài chỉ lác đác vài ba tử sĩ, ngoài ra còn có cả Khúc Tiểu Ngũ gia.
Hầu hết những sĩ tử này đều là thủ khoa các kỳ thi hương, lên kinh để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau, Giang Từ Chu chẳng quen một ai, nhưng Khúc Mậu vừa thấy Giang Từ Chu thì lập tức đi tới chào đón, nói: “Tử Lăng, cuối cùng đệ cũng đến, ta sắp ngộp tới nơi rồi!”
Hắn ta vẫn mặc chiếc áo màu lam nọ, mới mấy ngày không gặp mà đã phát phì ra rồi.
Giang Từ Chu thấy hắn, ra vẻ ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến hội thơ thế này?”
Khúc Mậu là kẻ dốt đặc cán mai, chỉ chơi hợp với đám bạn nhậu, với hắn mà nói ngâm thơ luận văn chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu. Nhưng hắn cũng rất tự biết mình, có lần trong nhà muốn chạy cho hắn một chức vụ nhỏ, song hắn từ chối, nói đến chữ Đại (大) mình còn chẳng viết nên hồn, không thể xòe tay nhận bổng lộc của triều đình được, làm một công tử tiêu dao, xài tiền trong nhà là đủ rồi.
“Đệ tưởng ta muốn đến lắm hả?” Khúc Mậu bực dọc, “Cái thằng Trâu Bình kia, lần trước mai phục ám sát đệ ở Chiết Chi Cư, chẳng phải chính ta đứng ra bênh vực, nói giúp đệ à? Mà đệ cũng biết cha ta rồi đấy, ông ấy tính nhát sợ gặp rắc rối, nên ta mới về nhà là bị ông ấy mắng một trận, phạt ta quỳ từ đường ba ngày, còn giam lỏng ta trong nhà một tháng, nếu không có hội thơ này thì khéo bây giờ ta chưa được ra đâu!”
Hắn nói xong, còn cẩn thận nhìn kỹ Giang Từ Chu một lượt từ đầu tới chân, thân thiết hỏi: “Đệ sao rồi?”
Giang Từ Chu không hiểu câu hỏi của hắn cho lắm, “Ta thì có thể bị gì?”
Khúc Mậu càng tức điên, hắn nói: “Ta nói đệ biết, đệ chịu nhịn gã Chương Lan Nhược đấy chứ Khúc Mậu ta còn lâu mới sợ hắn! Chẳng phải chỉ là quốc cữu thôi ư, sao có thể vô lý được như vậy? Đệ nói thật với ta đi, hôm ấy ở Chiết Chi Cư, sau khi ta đi về, có phải hắn kêu đệ ở lại giám sát phá dỡ tửu xá không? Hắn biết đệ từng bị thương dưới Tiển Khâm Đài mà còn làm thế, rõ ràng không có ý tốt! Ta nghe nói đệ bị hắn hại đổ bệnh mấy hôm, ta tức chết mất, suýt đã đi tìm hắn đánh tay đôi rồi! Nhưng ta bị nhốt trong nhà không ra được, nửa đêm trèo tường lại bị ngã, đệ hỏi ta vì sao hôm nay tới hội thơ hả, ta đến để tìm Chương Lan Nhược trút giận cho đệ đây!”
Thanh Duy đứng bên nghe Khúc Mậu nói chuyện, thấy hắn ta thật là người nghĩa khí, nhưng cũng buồn cười quá đi thôi.
Giang Từ Chu nghe hắn nói xong, không trả lời vội mà ngước mắt lên, thấy các nữ quyến đến sau đã được cung tì dẫn tới phía tây Khúc Trì Uyển, bèn nhẹ nhàng nói với Thanh Duy: “Ắt là đến chỗ Hoàng hậu đấy, nàng đi trước đi.”
Thanh Duy gật đầu: “Ừm.”
Khúc Mậu vẫn đang đắm chìm trong sự hào hiệp của mình, tới bấy giờ mới để ý Thanh Duy đi cạnh Giang Từ Chu, thấy Thanh Duy được cung tì dẫn đi, hắn hoang mang hỏi: “Chẳng phải hai người cãi nhau đòi hòa ly à, sao giờ ân ái thế? Cơ mà ta nghe nói đợt trước nàng ấy bị bệnh, đệ ở bên chăm sóc ngày đêm, thậm chí còn không tới nha môn, thật hay giả vậy…”
***
Còn chưa tới sảnh tiệc phía tây, Thanh duy bỗng nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: “Thanh Duy biểu muội xin dừng bước.”
Thanh Duy xoay lại, thấy một người đi ra từ sau ngọn núi giả, chính là Cao Tử Du.
Cung tì bên cạnh rất thông minh, vội nhún người chắp tay rồi lùi ra xa hơn mười bước.
Thanh Duy cũng không bất ngờ ghi gặp Cao Tử Du ở đây, Đức Vinh đã cho nàng xem danh sách dự tiệc, nàng biết kiểu gì hắn cũng đến, nhưng nàng không ngờ hắn lại đứng đây chờ nàng.
“Đã lâu không gặp biểu muội, dạo này có khỏe không?”
“Vẫn ổn.” Thanh Duy đáp.
Tính ra hai người chẳng quen thân nhau, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đứng đây chờ, chắc chắn Cao Tử Du có việc muốn bàn bạc.
Thanh Duy nói: “Có gì cứ nói thẳng đi.”
Cao Tử Du do dự, nhưng Thanh Duy đã nói thẳng như thê thì hắn cũng không cần che giấu, “Là thế này, gần đây gia phụ đã tìm cho ta một mối hôn, đằng gái là…”
“Là thiên kim nhà Thượng thư bộ Binh, ta biết rồi.”
“Đúng vậy, chính là nhà Thượng thư bộ Binh.” Cao Tử Du nói, “Thực chất ta không vừa ý lắm, trong lòng ta chỉ có một mình Chi Vân mà thôi, nhưng lệnh cha mẹ lời mai mối, sính lễ đã hạ rồi, ta thực sự không từ chối được. Hiện Chi Vân đã biết chuyện này, muội ấy cứ sầu não không vui, nhốt mình trong phòng mấy ngày nay, cũng không chịu gặp ta. Chi Vân hay nghe lời biểu muội nhất, nếu biểu muội có thời gian rảnh, liệu có thể giúp ta khuyên nhủ Chi Vân được không?”
Thanh Duy hỏi: “Anh bảo ta khuyên cái gì?”
Cao Tử Do bảo: “Sáng nay ta nghe mẫu thân bảo Chi Vân không muốn ở lại kinh thành nữa đòi về Nhạc Châu. Nhưng Nhạc Châu là nơi nào? Từ khi dượng Thôi bị hoạch tội, không có lấy một họ hàng thân thích chịu chìa tay giúp đỡ, tình người bạc bẽo đến vậy, một cô gái yếu đuối như Chi Vân phải tự xử thế nào, ta lo lắm, còn không bằng ở lại Cao gia.”
“Ở lại Cao gia, anh có thể chăm sóc được muội ấy à?” Thanh Duy hỏi, đây là chuyện của người khác, nàng không tính can thiệp quá nhiều, nhưng lúc này lại không nhịn nổi nữa, “Khi Chi Vân lên kinh, anh nói trong lòng anh chỉ có một mình muội ấy, nhưng anh vẫn để Tích Sương mang thai; vì anh mà Chi Vân từ chối hôn ước, anh nói trong lòng anh chỉ có một mình muội ấy, nhưng vẫn để muội ấy không danh không phận ở lại Cao gia; bây giờ thông phòng của anh đã có thai, chính thê danh môn cũng sắp được gả tới, mà anh vẫn nói trong lòng anh chỉ có một mình muội ấy. Anh bảo ta khuyên muội ấy, khuyên cái gì hả? Khuyên rằng trong lòng anh chỉ có một mình muội ấy ư? Anh nói người Nhạc Châu bạc tình, nhưng bọn họ ấy, thân ra thân sơ ra sơ, chí ít còn biết cân đo để chu toàn, chứ nào bạc bẽo bằng anh?”
“Thanh Duy biểu muội à, muội thực sự hiểu lầm ta rồi.” Cao Tử Du nghe Thanh Duy nói thế, cuống quýt bảo, “Thực ra trong lòng Xa thị này cũng chẳng có ta đâu, người trong lòng nàng ta là…”
Nhưng Thanh Duy không thèm nghe hắn giải thích, nhìn sang cung tì đang đứng chờ cách đó không xa, nói: “Dẫn đường!”