Được Tống Mặc nhắc nhỏ như thế, Chân Nguyên Bạch cũng chú ý hơn, kìm nén sự lo lắng của bản thân không đi thăm Thời Bất Phàm.
Sau giờ nghỉ trưa, Chân Nguyên Bạch quay lại phòng học, Thời Bất Phàm với khuôn mặt cau có đã đang ngồi trong lớp học rồi.
Hôm nay hắn đã cố ý ăn đồ ăn làm từ đậu nành rồi bảo Diệp Liêm đi nới với Chân Nguyên Bạch, vốn còn nghĩ rằng bạn nhỏ sẽ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng lao đến, tiện thể ôm ôm hôn hôn làm lành với bạn học nhỏ luôn, nhưng kết quả cậu lại chẳng thèm để ý đến mình.
Thời Bất Phàm buồng bực, không phải cậu ấy cũng khá thích mình sao hả?
Hắn gãi gãi má, Chân Nguyên Bạch thì vẫn không chớp mắt nhìn lên bảng, nhưng tay lại lặng lẽ sờ sờ thuốc dị ứng trong tay, do dự không biết có nên đưa cho Thời Bất Phàm không. Nhưng cậu lại cảm thấy có lẽ Thời Bất Phàm đã uống thuốc rồi, tên kia cũng đâu phải kẻ ngốc gì, hơn nữa vết mẩn đỏ nổi trên mặt trông cũng rất xấu, hắn tự luyến như thế chắc cũng không muốn để bản thân xấu xí đi đâu.
Đúng là Thời Bất Phàm đã uống thuốc dị ứng rồi, nhưng viên thuốc kia cũng không thể nào chữa lành vết thương tinh thần của hắn được. Chân Nguyên Bạch thực sự... không thèm để ý đến hắn chút nào cả.
Tâm trạng cảu Thời Bất Phàm vô cùng phức tạp.
Lại hết một ngày chiến tranh lạnh, sau khi Chân Nguyên Bạch lạnh nhạt rời khỏi, Thời Bất Phàm liền chay đến sân bóng rổ. Khâu Tinh vô cùng phấn khích với hành động vứt bỏ Chân Nguyên Bạch đẻ đi chơi với anh em của hắn, "Mấy ngày nữa là đại hội thể thao rồi đó, mày biết chưa?"
"Ừ."
"Mày có định tham gia không?"
"Không tham gia." Thời Bất Phàm không có tí tinh thần tập thể nào, hắn ra khỏi sân tập, ngồi sang một bên mở nắp một chai nước, nói: "Hôm nay mày có chuyển lời của tao không đó?"
"Dù tao có không chuyển lời đi nữa thì khi nhìn thấy cái mặt sưng vù của mày, cậu ấy cũng biết chứ." Diệp Liêm nói: "Nghĩ làm gì nữa, cậu ấy không quan tâm mày nữa rồi."
Thời Bất Phàm đình hắt nước vào mặt cậu ta, Diệp Liêm vội vàng né ra, nói: "Đùa với mày thôi mà, sao chưa gì đã cáu rồi thế?"
Trong lòng Thời Bất Phàm vô cùng khó chịu, mặt cũng không đẹp nổi, Diệp Liêm cười cười ngồi xuống: "Thế rốt cuộc là mày đã làm gì cậu ấy đấy? Làm người ta phải ghét mày đến thế."
"Cậu ấy không ghét tao." Thời Bất Phàm nói: "Cậu ấy chỉ đang tức giận với tao thôi."
"Thế rốt cuộc mày đã làm gì nào?"
"..." Thật ra cũng không làm gì cả, chỉ là không quan tâm cậu ấy có đồng ý hay không mà hôn cậu ấy trên đường, sau đó Chân Nguyên Bạch hất tay hắn ra, nước mắt đầy mắt lên án hắn không biết tôn trọng cậu. Thời Bất Phàm gãi gãi mũi, cảm thấy bản thân đứng là hơi giống tên lưu manh thật.
Diệp Liêm biết mình không hỏi được cái gì nên thay đổi một vấn đề khác: "Nếu là mày sai, thì đi dỗ người ta đi là được mà, cũng có phải chưa từng đi dỗ dành người ta đâu."
"Mày thì hiểu cái mẹ gì." Hắn chỉ muốn cho Chân Nguyên Bạch biết, hai chữ "chia tay" là hai từ không thể nhắc đến với hắn, hôm đấy cậu ấy còn dám nói muốn tìm một người tốt hơn hắn, chưa nói đến việc trên đời này có người nào tốt hơn hắn được không, chỉ nói đến việt cậu có suy nghĩ này thôi cũng rất đáng bị hôn rồi.
Diệp Liêm cong cong môi, nói: "Tao thấy mày đúng là quen sống sung sướng rồi, ỷ vào việc người ta thích mày mà làm này làm kia, còn muốn người ta đến dỗ mày, xin lỗi mày. Tao nói này, lúc trước mày thầm trương trộm nhớ người ta cũng đâu có thế này đâu?"
Mặt Thời Bất Phàm dần lạnh lùng như tảng băng trăm tuổi. Bên cạnh, Minh Mạch thở hổn hển ngồi xuống, hỏi: "Gì, Thời ca yêu thầm ai bao giờ chứ? Sao tao chả biết gì hết thế?"
Thời Bất Phàm liếc cậu ta một cái, đứng lên không nói tiếng nào đi mất.
Diệp Liêm ở đằng sau cười cười, vô cùng bà tám nói: "Người mà nó thầm mến mày không biết đâu... Đừng nhắc đến nữa, nó thích cậu ta lắm đó."
Mắt Minh Mạch chợt mở to: "Thích đến mức nào? Cũng là nam à?"
"Không phải đâu." Diệp Liêm cố ý nói: "Trông cũng khá giống chị dâu của chúng ta đó."
"Ôi má ơi." Minh Mạch giật mình: "Sao mà Thời ca đểu thế.... Lấy chị dâu chúng ta làm thế thân à, thảo nào dạo này chả thèm để ý gì đến người ta nữa."
1
Chân Nguyên Bạch rất muốn nói chuyên với Thời Bất Phàm, nhưng cậu cũng muốn cho Thời Bất Phàm biết kết quả của việt không tôn trọng ý kiến của cậu, hắn thấy cưỡng hôn là chuyện rất bá đạo đấy à? Bá đạo chả thấy đâu, chỉ thấy não tàn thôi!
Trong lúc rối rắm, cậu lại xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, sau đó tức giận ném điện thoại sang một bên, chùm chăn đi ngủ.
Đại hội thể thao mùa xuân sắp bắt đầu, trong lớp chọn chẳng có nổi mấy người có thể tham gia hoạt động này, thật ra Thời Bất Phàm cũng rất có năng khiếu thể thao nhưng hắn không hề có hứng thú với các hoạt động thể thao thế này, theo lời của giáo viên nói thì hắn là người không có tinh thần tập thể điển hình. Năm trước thì không tính, dù gì cũng chẳng ai quản nổi hắn, nhưng năm nay Quý Diễm Bình vẫn muốn cố gắng hơn chút, cô gọi Chân Nguyên Bạch sang một bên, nhờ cậu hỏi thử Thời Bất Phàm xem sao.
Chân Nguyên Bạch không tình nguyện lắm: "Chắc em cũng không khuyên được cậu ấy đâu."
"Không phải em ấy nghe lời em lắm sao?" Giáo viên không có suy nghĩ giống học sinh, không cảm thấy Thời Bất Phàm tuy đối xử rất tốt với Chân Nguyên Bạch nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ chơi với cậu, trong mắt cô, Thời Bất Phàm chỉ không tuân thủ kỷ luật thôi chứ bản tính không xấu, cảm thấy hắn có thể sẽ nể mặt Chân Nguyên Bạch một chút: "Cứ thử xem sao, giao lưu là chủ yếu thi đấu là thứ yếu thôi, lớp chúng ta bình thưởng chẳng bao giờ đặt được thứ hạng cao trong hội thao, nếu em ấy đồng ý thì may ra còn chút hy vọng."
Giao lưu là chủ yếu thi đấu là thứ yếu gì cơ chứ, Chân Nguyên Bạch cảm thấy cô Quý chỉ muốn học sinh lớp mình toàn năng mọi mặt thì có, thứ gì cũng phải đứng đầu.
Cậu không quen từ chối yêu cầu của giáo viên, đành phải nhận lấy trọng trách to lớn này, vừa tan học đã đi đến sân bóng rổ, Minh Mạch thấy cậu thì vội dừng động tác, hơi há miệng, Khâu Tinh vội giúp bắt quả bóng bay tới chỗ cậu ta, nói: "Ngây ra đó làm gì thế?"
"...Diệp Liêm nói đúng là không sai mà, lớp trưởng là thế thân bạch nguyệt quang của Thời ca, thế thân đúng là khổ mà, cho dù chiến tranh lạnh cũng phải hạ mình trước đi làm hòa."
Hôm qua Khâu Tinh đã nghe được chuyện này từ miệng cậu ta, trong mắt lập tức lóe lên sự đồng cảm, nhíu mày nói: "Thời ca đúng là hơi quá đáng rồi, lúc trước thì bắt nạt cậu ta đủ đường, giờ còn xem cậu ta như thế thân.... chậc, đúng là khốn nạn mà."
Dạo này bọn họ được Chân Nguyên Bạch giúp đỡ rất nhiều, thành tích học tập cũng tốt hơn trông thấy. Người lớn trong nhà vốn chẳng còn tí hy vọng gì với họ, lại chỉ vì họ tăng thêm mấy hạng mà cảm thấy bé con nhà mình sắp thành cá chép hóa rồng đến nơi, dùng cả vật chất lẫn tinh thần khen thưởng bọn họ, vậy nên họ cảm thấy rất biết ơn Chân Nguyên Bạch rất nhiều.
Sau khi Thời Bất Phàm thấy Chân Nguyên Bạch đến cũng như bị dùng thuật định thân, cố gắng lắm mới kiềm chế được không để khóe miệng cong lên, hắn chờ bạn học nhỏ đi đến phía mình, đang tự hỏi trong lòng cậu sẽ nói gì với hắn, thì thấy hai tên bạn tốt đã ân cần đi lên đón cậu: "Lớp trưởng sao cậu đến đây thế?"
"Tới tìm Thời ca à?"
Chân Nguyên Bạch gật đầu theo bản năng, khen ngợi: "Mấy cậu chơi bóng rổ giỏi thật đó."
"He he, có gì đâu, tàm tạm thôi à." Khâu Tinh nhỏ giọng nói: "Cậu tới bảo Thời ca đưa cậu về nhà à?"
Minh Mạch cũng nói: "Không thì để bọn tôi đưa cậu về đi, tôi gọi tài xế đến đưa cậu về."
"Không phải." Chân Nguyên Bạch cảm thấy kỳ lạ sao họ lại đột nhiên nhiệt tình thế, nói: "Cô giáo muốn Thời Bất Phàm tham gia đại hội thể thao... Hay các cậu giúp tôi chuyển lời cho cậu ấy đi, hỏi xem cậu ấy có đồng ý tham gia không."
"Ài, cần gì hỏi chứ? Nó nhất định không đi đây, nó trước giờ chẳng bao giờ để ý đến hoạt động tập thể cả đâu, nhưng nếu lớp trưởng đã hỏi thì bọn tôi cũng có thể đăng ký đó."
"Đúng đúng, Thời ca chắc chắn không tham gia đâu."
...
Khóe miệng Thời Bất Phàm từ từ hạ xuống, hắn đứng đợi một phút thì phát hiện bạn học nhỏ bị hai tên kia che kín đến không một góc áo cũng không nhìn thấy, không nhịn được nữa đi đến: "Chúng mày vây quanh cậu ấy làm gì? Quen thân với cậu ấy lắm à?"
Lời này như thế cố ý nhắm vào Chân Nguyên Bạch vậy, Minh Mạch lộ vẻ bất mãn, Khâu Tinh tặc lưỡi nói: "Không phải, cậu ấy nói đến hỏi xem mày có muốn tham gia đại hôi thể thao không, tao đã từ chối hộ mày rồi."
Minh Mạch nhìn Thời Bất Phàm đang hưng dữ như thể có thâm cừu đại hận với Chân Nguyên Bạch, vội vàng đẩy cậu ra: "Cậu về trước đi."
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài ngay.
Thời Bất Phàm bị bọn họ cướp hết lời: "..."
Chân Nguyên Bạch đi một mạch ra ngoài, vừa cảm thấy vui vẻ vì Minh Mạch và Khâu Tinh đối xử tốt với mình, vừa cảm thấy tiếc nuối vì không thể nói chuyện cùng Thời Bất Phàm, Nhưng mà lời vừa rồi của Thời Bất Phàm là có ý gì chứ... Mấy hôm trước vẫn còn muốn ôm ấp hôn hít cậu, hôm nay đã trở mặt vô tình rồi.
Cậu ấy thật sự còn thích mình à?
Trong đầu Chân Nguyên Bạch không ngừng lặp đi lặp lại nghi vấn này.
"Đứng lại cho tôi."
Chân Nguyên Bạch dừng bước, quay lại, quả nhiên là Thời Bất Phàm đang tràn đầy lửa giận đi đến, cậu hé miệng nói: "Cậu không nói tiếng người được à?"
"Cậu..." Thời Bất Phàm định cãi lại cậu nhưng lại sợ làm cậu tức đến chạy mất nên chỉ dám xụ mặt đi đến, chỉ mong nói thêm với cậu được mấy câu: "Cô giáo nói như thê nào?"
"Cậu nghe không hiểu à?" Chân Nguyên Bạch nói: "Không phải họ đã nói rồi sao, cô giáo muốn cậu tham gia địa hội thể thao."
"Cậu nói chuyện hẳn hoi cho tôi, không thì tôi..."
"Không thì cậu làm sao?!" Chân Nguyên Bạch nâng cằm lên, rất có khí thế nói: "Ngoài mấy chữ "nếu không thì", "không thì tôi" cậu không biết dùng từ nào khác à? Động tí là lại đe dọa người khác, cậu cho rằng cậu là xã hội đen à!"
Thời Bất Phàm im lặng một lát, tặc lưỡi một cái, "Được, tôi không đe dọa cậu nữa, cậu ngoan chút đi, nói chuyện đoàng hoàng vào."
"Nói đoàng hoàng thì là giáo viên muốn cậu tham gia đại hội thể thao đó."
"Tôi không muốn tham gia."
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn như nhìn thiểu năng: "Hai bọn họ đã nói cho tôi biết quyết định của cậu rồi, cậu cố ý chạy đến đây là để nói lại mấy lời này à, vậy cậu đến làm gì nữa?
"..." Thật ra tôi muốn đến nói chuyện với cậu mà.
Ý muốn bóp chết cậu của Thời Bất Phàm cũng xuất hiện luôn rồi.
Khóe miệng Chân Nguyên Bạch hiện lên một nụ cười đắc ý, cậu kìm nén sự vui vẻ, nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
Bước chân cậu đi nhẹ nhàng, lúc đi đến chỗ rẽ còn khẽ ngâm nga một giai điệu nhỏ, cho đến khi bị Thời Bất Phàm thô lỗ ẩn vào góc tường, cậu cau mày: "Cậu có muốn tôi tham gia không?"
Chân Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Tôi nói gì thì cậu chịu nghe chắc."
Thời Bất Phàm tức đến bật cười, "Cậu đúng là... Nói đúng lắm."
Mặt hắn cứng đờ nhìn cái người đang làm vẻ mặt đắc ý, không nhịn được tiến lại gần hôn lên môi cậu một cái, Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn để hắn hôn một cái, rồi đẩy hắn ra: "Tôi không có gì muốn nói cả, cậu thích tham gia thì tham gia, không thích thì đừng, tùy cậu."
"Vậy hả?"
"Vậy đấy." Chân Nguyên Bạch đứng thẳng, nói: "Cậu xem xem, tôi rất tôn trọng cậu, cậu cũng phải tôm trọng tôi như vậy."
"Vậy cậu không được động tí lại đòi chia tay."
"Tôi động tí đòi chia tay bao giờ."
"Cậu nói nếu gặp được người tốt hơn sẽ vứt bỏ tôi, cậu lại bảo không đi."
"Tôi nói thế bao giờ chứ." Chân Nguyên Bạch nói: "Tôi chỉ nói ra một giả thiết thôi, như việc cậu nói nếu cậu tàn phế ấy, nếu chúng ta không chia tay thì tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt... Còn nếu mà cậu đã có người khác rồi thì tôi còn có thể mặt day đến chăm sóc cậu à?"
"Đồ lươn lẹo." Thời Bất Phàm nói: "Sau đó cậu nói là nếu gặp được người tốt hơn tôi thì sẽ chia tay."
"Tôi nói tốt hơn ở đay không phải ý là giỏi hơn, ý của tôi là, tình cảm tốt hơn... Là kiểu, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi mối quan hệ của chúng ta vẫn tốt đẹp, nhưng nếu có một ngày tôi không còn thích cậu nữa, cậu cũng không thích tôi nữa, chúng ta gặp được người khác mà bản thân thích hơn, vậy thì chắc chắn là phải chia tay rồi."
"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì cả." Thời Bất Phàm đưa tay vén tóc mái trước trán cậu, nói: "Dù sao thì cũng không được đề cập đến việc chia tay, không có khả năng chia tay đâu."
Chân Nguyên Bạch nhìn hắn, không khỏi bật cười, đột nhiên lại thấy hơi ngại ngùng: "Ý cậu là... Cả đời cậu sẽ không ngừng thích tôi à?"
"... Cậu thì sao?"
"Nếu cậu đúng là vậy, thì tôi cũng vậy." Mặt Chân Nguyên Bạch nhanh chóng hồng lên như trang điểm, nhưng hiếm khi có dịp cậu không trốn tránh, đôi mắt không chớp nhìn Thời Bất Phàm, bình thản, ngoan ngoãn, dùng âm thanh kiên định mà nhẹ nhàng để chỉ hai người có thể nghe nói: "Nếu cậu mãi mãi thích tôi, vậy tôi nhất định cũng sẽ mãi mãi thích cậu."
Ngón tay Thời Bất Phàm quấn lấy lọn tóc xoăn của cậu, đặt trán của hắn lên trán cậu, thập giọng nói: "Vậy tại sao cậu lại còn đưa ra giả thuyết ấy làm gì?"
Chân Nguyên Bạch chớp chớp mắt, lời nói mang theo ít ý tứ: "Chắc là vì... muốn nghe cậu nói cậu sẽ mãi mãi thích tôi."