Bởi vì vừa mới qua năm mới nên khi Lăng Huyên vừa gặp Chân Nguyên Bạch và Chân Ưu Tú đã đưa cho mỗi người một bao lì xì lớn, Chân Nguyên Bạch không biết có nên nhận hay không, quay qua đã thấy Chân Ưu Tú chẳng có tí gánh nặng nào mà bắt đầu đếm tiền rồi.
Tần Anh và Chân Bình Tân cũng không phải người chưa trải việc đời, hai người họ cũng chuẩn bị một bao lì xì như thế cho Thời Bất Phàm.
Đây là lần đầu tiên hai nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, Vốn dĩ Thời Bất Phàm được ngồi cùng Chân Nguyên Bạch, nhưng Chân Ưu Tú lại chen chân vào, ngồi giữa anh trai và Thời Bất Phàm, lại làm một cái bóng đèn sáng chói.
Chân Bình Tân và Thời Hiến ngồi cạnh nhau bàn chuyện làm ăn, Tần Anh và Lăng Huyên lại ngồi trò chuyện với nhau, Thời Bất Phàm quay mặt muốn nhìn sang bạn học nhỏ, nhưng lại chỉ có thể thấy được gương mặt nghiêng đáng ghét của Chân Ưu Tú, hận không thể nhổ đầu của nhóc con ấy xuống.
Đã rất lâu rồi không được gặp nhau, Chân Nguyên Bạch cũng rất muốn nói chuyện với Thời Bất Phàm, nói cái gì cũng được hết, dù không nói chuyện được với nhau thì ngồi gần nhau chút xíu cũng được, nhưng ở giữa lại vướng một Chân Ưu Tú, thế thì cái gì cũng tan biến hết rồi.
Nhưng cậu lại không có thói quen rời bàn ăn khi chưa ăn xong, vì từ nhỏ cậu ở cùng ông nội, ông luôn dạy cậu phải đợi mọi người ăn xong mới được đứng dậy, nếu không sẽ làm người ăn cuối cùng xấu hổ rồi lại ăn không đủ no.
Thời Bất Phàm thì lại không để ý người khác có ăn no hay không, nhưng lần này là cùng ăn cơm với người nhà họ Chân, nếu hắn túm bé con của mình mà bỏ đi thì nhỡ để lại ấn tượng xấu với nhà thông gia tương lai thì làm sao bây giờ.
Ánh mắt hắn bỗng dừng lại trên người Chân Ưu Tú, vẻ ngoài của Chân Ưu Tú rất giống Chân Nguyên Bạch, nếu là người khác mới nhìn qua còn tưởng rằng hai người là một cặp sinh đôi, trắng trẻo sạch sẽ như nhau, dù sao tuổi tác của Chân Ưu Tú cũng nhỏ hơn, nhìn có vẻ non nớt hơn xíu.
Hắn bỗng đưa tay ra nhéo má Chân Ưu Tú, trong ánh mắt không thể tin nổi của Chân Ưu Tú cười tủm tỉm nói: "Da của Ưu Tú đẹp thật đấy, có phải bình thường hay dùng kem dưỡng của trẻ con không?"
Lông mày của Chân Ưu Tú hung hăng nhíu lại, nhưng ánh mắt của mấy người phụ huynh cũng chỉ nhìn thoáng qua bên này, bởi vì Thời Bất Phàm luôn không hẳn hoi, cho nên cũng chỉ nghĩ hắn đang đùa với Chân Ưu Tú thôi.
Chân Nguyên Bạch không biết Thời Bất Phàm đang cố ý làm Chân Ưu Tú ghét bỏ, ngồi bên cạnh trả lời: "Em ấy dùng Hoàng Tử Ếch* đó."
*Một hãng sản phẩm dành cho trẻ em, có dầu gội, sữa tắm, kem dưỡng,....
Mặt Chân Ưu Tú tối sầm, Thời Bất Phàm cậu mình cao hơn cậu nhóc, lưng dài hơn cậu nhóc, ưỡn ngực nói chuyện với Chân Nguyên Bạch: "Cậu cũng dùng cái đấy à?"
"Ừ." Chân Nguyên Bạch nói: "Mẹ tôi luôn mua cái đó á."
"Thảo nào da lại đẹp thế." Cánh tay Thời Bất Phàm đưa qua đỉnh đầu Chân Ưu Tú, sờ sờ lên mặt Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch cũng rất ngoan, chủ động đưa mặt lại gần, Chân Ưu Tú quay trái nhìn anh trai mình, lại quay phải nhìn Thời Bất Phàm, khuôn mặt nhỏ cứ như đóng băng dày cả trăm mắt, "Anh xấu thế hóa ra là do dùng kem dưỡng cóc ghẻ à?"
Thời Bất Phàm bị nói là xấu cũng không tức giận chút nào, cánh tay tùy tiện khoác qua vai cậu nhóc, như anh em tốt nói: "Thật trùng hợp nha, cóc ghẻ với ếch mấy trăm năm trước cũng là một đó, thảo nào hai nhà chúng ta lại thân thiết thế, dù gì thì không phải người nhà không vào cùng một cửa, em nói xem có đúng không?"
Hắn nói một câu hai ý nghĩa, Chân Ưu Tú bị làm cho tức đến tê dại da đầu, cậu nhóc hất tay Thời Bất Phàm trên vai mình ra, bật dậy lớn tiếng nói: "Chúng ta đổi chỗ đê!"
Cuối cùng Chân Nguyên Bạch cũng hiểu rồi, cậu kìm lại nụ cười, đứng lên đổi chỗ với cậu nhóc, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thời Bất Phàm. Hai người cùng vượt qua bóng đèn, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy tình cảm. Chân Nguyên Bạch lo người lớn trong nhà nhìn ra suy nghĩ của mình nên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chăm chú ăn cơm, đôi mắt của Thời Bất Phàm thì cứ như radar dừng lại trên mặt cậu mấy lần, xoay bàn ăn để cậu gắp mấy món ngon ngon, giọng điệu cà lơ phất phơ khi nói chuyện với Chân Ưu Tú lập tức trở nên dịu dàng: "Cậu dạy tôi mấy bài tôi không biết làm được không?"
Chân Nguyên Bạch nghi ngờ: "Cậu mang theo cả sách giáo khoa đến đây à?"
"Có mang theo điện thoại." Thời Bất Phàm giải thích: "Bài ở trong một ứng dụng, cậu xem hộ tôi xem có giải được không đi."
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nhìn thấy màn hình điện thoại của Thời Bất Phàm, sau đó trong lòng bỗng run lên.
Trên màn hình điện thoại hiển thị mấy chữ: Tôi rất nhớ cậu
Thời Bất Phàm hỏi cậu: "Bài này làm thế nào giờ?"
Chân Nguyên Bạch nhìn trộm người lớn, đúng là Tần Anh và Lăng Huyên có chú ý đến bên này, nhưng bọn họ tưởng rằng Thời Bất Phàm đang hỏi bài Chân Nguyên Bạch thật, còn cười khen hắn: "Tiểu Thời đúng là càng ngày càng tiến bộ hơn mà."
"Cũng là nhờ có thầy Tiểu Chân dạy đó."
Thầy giáo Tiểu Chân yên lặng cúi đầu nhìn câu nói kia, vành tai hơi hồng lên, nhỏ giọng nói: "Làm đúng rồi."
"Vậy cậu giải thích giúp tôi câu này đi." Thời Bất Phàm gõ phím điện thoại: Vậy cậu có nhớ tôi không?
Chân Nguyên Bạch nhận lấy điện thoại, ngón tay trắng nõn chạm vào bàn phím ảo, vô cùng đoan chính đánh chữ: Nhớ
Thời Bất Phàm sung sướng cười ra tiếng, ngón tay chạm vào vành tai nóng bỏng của cậu, nói: "Thầy giáo Chân thật thông minh quá đi, bài này đã làm tôi suy nghĩ rất lâu đó."
Chân Nguyên Bạch né tránh tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái.
Ngoài mặt thì bọn họ nói về chuyện thành tích, nhưng trên điện thoại lại nhanh chóng xuất hiện thêm một dòng chữ mới.
- Tí nữa ăn xong ra ngoài đi chơi bời với tôi đi.
- Cậu đừng có mà nói mấy lời khó nghe thế chứ.
- Ra ngoài hôn môi với tôi đi.
Tay Chân Nguyên Bạch run đến không cầm được điện thoại, đầu cũng không dám ngẩng lên, giận dữ đá hắn một cái dưới gầm bàn, mắng: "Sai rồi! Mau xóa bỏ viết lại đi!"
Giọng cậu hơi to, Tần Anh lập tức nhìn sang đây, dịu dàng nói: "Có gì từ từ nói, đừng có hung dữ vậy chứ."
Lăng Huyên lập tức nói: "Không sao đâu, quan hệ của họ cũng tốt mà, Phàm Phàm không tức giận đâu."
Chân Nguyên Bạch: "..."
Thời Bất Phàm nhìn cậu, thầm nghĩ nếu không có mái tóc kia che có khi đến cả da đầu cậu cũng đều đỏ cả rồi, cậu ném trả điện thoại cho Thời Bất Phàm, hung dữ nói: "Ăn cơm đi, không được nói chuyện nữa."
Rồi xong, chọc người ta tức giận luôn rồi. Thời Bất Phàm đành phải cất điện thoại đi, lúc ăn cơm luôn cảm thấy miệng mình tràn đầy vị ngọt, ăn cái gì cũng thấy thật ngon.
Cơn tức của Chân Nguyên Bạch tới nhanh đi cũng nhanh, đến lúc bữa cơm kết thúc, cậu lại nhích nhích đến bên cạnh Thời Bất Phàm, lén lút hỏi hắn: "Mẹ tôi cho cậu bao nhiêu tiền lì xì vậy?"
Cậu vừa nhìn trộm bao lì xì của mình rồi, Lăng tổng có khác, bao lì xì của cậu lớn cực kì, tiền lì xì một năm của Chân Nguyên Bạch cũng được xấp xỉ bằng từng ấy thôi, cậu hơi lo nỡ Tần Anh đưa tiền lì xì ít quá, bản thân lại như đang lợi dụng người ta vậy.
Hai người nói chuyện với nhau chẳng rõ ràng gì cả, nhưng tính cách của Chân Nguyên Bạch như thế nào Thời Bất Phàm cũng hiểu tương đối rồi, nhìn ánh mắt của cậu thôi hắn cũng biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng cười thầm, đưa bao lì xì của bản thân cho cậu: "Cậu mở ra mà xem."
Chân Nguyên Bạch mở ra đếm thử, hơi bất ngờ vì bao lì xì mà Tần Anh cho Thời Bất Phàm lại cùng một số tiền với bao lì xì của Lăng Huyên. Cậu trả lại Thời Bất Phàm, đối phương lại từ chối: "Cho cậu đấy."
"Sao lại cho tôi?"
"Bạn trai nộp tiền mừng tuổi không phải là chuyện đương nhiên à?"
Tim Chân Nguyên Bạch không có tí liêm sỉ nào nhảy lên vài cái, mềm giọng nói: "Vậy sau này tiền lương của cậu cũng đưa cho tôi à?"
"Đưa chứ." Thời Bất Phàm rất hào phóng, "Cậu chỉ cần nhớ thực hiện đúng chức trách là được."
Chân Nguyên Bạch muốn hỏi xem là chức trách gì, nhưng nghĩ lại thì chắc chắn là thứ chẳng hẳn hoi gì đâu, liền ngậm chặt miệng.
Sau khi ăn xong, xe hai nhà đi về hai hướng khác nhau, Chân Nguyên Bạch mở kính chắn gió nhìn về phía xe của Thời Bất Phàm đi, đợi đến lúc chiếc xe rẽ vào một con đường khác mới lặng lẽ thu tầm nhìn.
Năm nay Chân Ưu Tú phải thi vào cấp 3, Chân Bình Tân và Tần Anh đều rất coi trọng sự kiện này, còn bảo Chân Nguyên Bạch tạm thời gác lại chuyện phụ đạo cho Thời Bất Phàm, ở nhà dạy kèm Chân Ưu Tú, Chân Ưu Tú biết thì còn chẳng cảm thấy rất vui, nhất quyết muốn anh trai một kèm một cho mình, tận tụy kiên trì với việc đánh uyên ương, hại một cặp đôi nhỏ chỉ có thể nói chuyện qua mạng.
Trong khi mọi người vẫn chưa sẵn sàng, ngày đầu tiên đến trường đã đến trong sự háo hức của Chân Nguyên Bạch, cậu hăng hái bật dậy, đến gọi Chân Ưu Tú vẫn đang ngái ngủ, rồi hăng hái chạy đến trường.
Trường học vẫn tràn đầy sức sống và náo nhiệt như cũ, những thiếu niên thanh xuân dạt dào đi vào cổng trường, bên tai là tiếng ồn ào náo nhiệt. Chân Nguyên Bạch đi đến trước cửa hàng văn phòng phẩm mua ít dụng cụ học tập mới, đến lúc ra khỏi cửa hàng đã thấy Thời Bất Phàm đang dựa vào gốc cây đợi cậu, thấy cậu đi ra, hắn liền nhắc cái tay đang cầm hộp sữa nóng lên: "Mua xong rồi à? Lại đây đi."
Chân Nguyên Bạch đi qua, nhìn hắn cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa ra, cậu liền thuận thế hút một ngụm sữa mà hắn đang cầm trên tay, cong cong đôi mắt: "Chua."
"Không thích à?"
"Thích mà." Chân Nguyên Bạch há miệng uống thêm một ngụm, kẹp quyển vở mới mua vào cánh tay, rồi cúi đầu lục túi nilon trong tay, cầm ra mấy cái bút bảo hắn: "Cậu chọn lấy ba cái đi."
Thời Bất Phàm mở mắt to ra nhìn một cái, nói: "Cậu cứ chọn bừa đi, cái nào cũng được."
Sữa hơi ấm ấm, vị lại chua chua ngọt ngọt, Thời Bất Phàm vừa đi vừa đút sữa cho cậu, nghe cậu lải nhải: "Học kỳ mới cậu nhất định phải cố gắng lên đó, tôi mua vở cho cậu rồi, cậu phải chép bài cẩn thận vào, đừng có quá phụ thuộc vào tôi."
"Ừm." Thời Bất Phàm hỏi: "Viết thế nào bây giờ?"
Chân Nguyên Bạch lại đưa đầu qua hút một ngụm sữa, liếm vệt sữa trên miệng, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Dì Lăng nói thành tích học tập của cậu ngày trước rất tốt, tôi không tin cậu không nhớ cách viết bài đâu."
Thời Bất Phàm khẽ cười: "Không phải tôi đã nói là bà ta đang lừa cậu rồi à?"
"Tôi chẳng tin đâu." Chân Nguyên Bạch nghiêm mặt nói: "Cậu chắc chắn rất giỏi, tôi tin trước kia cậu rất giỏi."
Anh mắt Thời Bất Phàm bỗng trở nên dịu dàng: "Cậu thật sự thấy vậy sao?"
"Đương nhiên." Chân Nguyên Bạch ra vẻ đương nhiên nói: "Mắt nhìn người của tôi cũng không có kém đâu."
Đối với những chuyện về hắn, có vẻ bạn nhỏ rất tự tin đó.
Thời Bất Phàm nói: "Được, vậy tôi sẽ cố gắng thử xem sao."
Chân Nguyên Bạch uống sạch sữa trên tay hắn, hộp sữa rỗng đi vang lên tiếng rột rột, cuối cùng cậu cũng thỏa mãn rụt đầu về, nói: "Tôi rất mong được ngồi cùng bàn với cậu đó."
Thời Bất Phàm vứt hộp sữa đã hết vào thùng rác cách đó không xa, mắt đối mặt nói với cậu: "Tôi cũng mong lắm."
Chân Nguyên Bạch mím môi gật đầu, bỗng thấy khóe miệng hắn hấp hé, cúi người cười xấu xa nói: "Được ngồi cùng bàn với cậu thì trong lớp tôi có thể sờ cậu rồi."
"..." Chân Nguyên Bạch nắm chặt nắm tay, đập một phát lên đầu hắn.
Đằng sau bỗng một tiếng "bộp" vang lên, Chân Nguyên Bạch quay đầu, nhìn thấy Tống Mặc mặt như thấy quỷ cúi xuống cầm hộp cháo mình làm rơi lên, quay đầu chạy như bay vào trường học.
Đù má, cậu ta vừa thấy gì vậy trời, Chân Nguyên Bạch đánh Thời Bất Phàm! Cậu ấy không muốn sống nữa sao?!
Hai mươi phút sau, Chân Nguyên Bạch đi vào phòng học. Tống Mặc lập tức hỏi: "Giáo viên bảo đi lấy sách của lớp mình đó, cậu lấy chưa?"
"Ừ." Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, mở miệng hô: "Thời Bất Phàm, cậu tìm thêm vài người đi với tôi xuống lấy sách đi."
Lần này không chỉ Tống Mặc, ánh mắt của cả lớp gần như lập tức nhìn qua.
Trước đây, nếu Chân Nguyên Bạch được bảo đi lấy sách đều sẽ nhờ Tống Mặc và vài bạn học có quen biết đi lấy, hồi mới vào trường, cậu thậm chí còn nhút nhát sợ sệt đi hỏi từng bạn học: "Chào cậu, cậu có thể đi lấy sách với tôi được không?"
Thế mà nhìn xem hôm nay bọn họ nghe thấy gì này, cậu ta lại dám trước mặt cả lớp gọi "Kẻ không thể trêu chọc" đi lấy sách, tuy hắn đối xử với cậu tốt thật đó, nhưng cũng không thể để cậu coi như tên sai vặt được đâu! Lại còn dùng cái ngữ điệu ra lệnh này nữa chứ, với cái tính tình điên rồ kia của hắn ta, từ chối là còn nhẹ, còn có khả năng cầm ghế lên đập đầu cậu đó!
"Nhờ người ta mà nói thế à?"
Quả nhiên, hắn ta muốn đập lớp trưởng không biết trời cao đất dày này rồi.
Tống Mặc yên lặng che mặt, cậu ta cảm thấy sau khi Chân Nguyên Bạch cứu Thời Bất Phàm một mạng lá gan đúng là càng ngày càng lớn.
Bầu không khí trong lớp yên tĩnh lại, cạnh cửa đã có bạn học lặng lẽ đứng bên, chuẩn bị lúc nào cũng có thể vọt ra ngoài gọi giáo viên, nhưng Thời Bất Phàm có vẻ cũng chỉ là ra vẻ ngoài miệng thôi, thân thể vẫn thành thật đứng lên, đá một chân lên bàn của Khâu Tinh: "Đừng có ngủ nữa, đi lấy sách."
Chân Nguyên Bạch nhìn khóa áo đồng phục đang mở ra của hắn, nói: "Kéo khóa lên đi không tí giáo viên lại mắng cậu."
"Khóa áo của tôi hỏng rồi." Thời Bất Phàm cố ý nói: "Tôi không tự kéo lên được."
Đây rõ ràng là đang bắt lỗi, vừa nãy hắn tức giận thật rồi.
Không biết Chân Nguyên Bạch có bị ngốc không mà cậu ấy thật sự bước lên hai bước, cúi đầu kéo khóa áo cho hắn, Thời Bất Phàm cúi đầu nhìn theo cậu, dịu dàng nhìn cái đầu nhỏ đầy tóc đen, ánh mắt kia làm đám người bên cạnh nổi hết cả da gà.
Hắn chắc chắn đang muốn vặn cổ lớp trưởng đó!