Chuyện tối nay là giúp đỡ cảnh sát phá án.
Nếu có thể hoàn thành, đến lúc đó sẽ luận công ban thưởng, mang thêm một người sẽ mất đi ít công lao.
Đối phương là cao thủ cấp bậc Nội Kình, ở đây chỉ có ông ta có thể chế ngự đối phương, tất nhiên không hi vọng có người không liên quan đến cướp đoạt công lao của ông ta.
- Cậu ta là người ông chủ Đường tiến cử. . ngôn tình hay
Cục trưởng Bành lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lạnh nhạt nói.
Long Khiếu nhíu mày, lạnh lùng nói với Mạc Phàm:
- Nhóc con, tên bắt cóc này rất lợi hại, không muốn chết thì quay về đi, đừng vì chút tiền mà bỏ mạng.
Mạc Phàm cười:
- Ý của ông là ông rất lợi hại sao?
Một câu này vừa nói ra, tươi cười trên mặt Long Khiếu lập tức cứng ngắc.
- Nhóc con, cậu muốn chết có phải không, dám nói chuyện với sư phụ tôi như vậy, có tin tôi đánh nát xương cốt của cậu như bàn đá cẩm thạch dễ vỡ này không?
Trần Thiên Tinh đệ tử của Long sư phụ tức giận nói, quả đấm vang lên.
- Thiên Tinh, không thể vô lễ với khách của Đường tổng.
Long sư phụ giơ tay ngăn cản.
Trần Thiên Tinh hung dữ trừng mắt với Mạc Phàm một cái, không cam lòng lùi về.
- Nhóc con, khẩu khí lớn thật, sư phụ của cậu là ai?
Long Khiếu trầm giọng hỏi.
- Công phu của tôi do một thầy thuốc dậy, nói ông cũng không biết.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Thầy thuốc dạy sao?
Long Khiếu cười, lập tức yên tâm.
Nếu không có sư phụ chính thống dạy, dám hung hãn với ông ta ở đây?
- Nhóc con, sư phụ cậu không phải là người trong giới võ thuật, chắc chắn không ai nói cho cậu biết, lúc Long Khiếu tôi không có địch thủ đánh khắp Đông Hải, cậu còn chưa sinh ra đâu.
Mạc Phàm lắc đầu:
- Không có địch thủ đánh khắp Đông Hải sao? Những lời này của ông để Đường gia và lão tam Tần gia nghe thấy, sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Khuôn mặt Long Khiếu lập tức đỏ bừng, những người có bối cảnh ở thành phố Đông Hải đều biết, lợi hại nhất thành phố Đông Hải là gia chủ Đường gia, sau đó đến lão tam Tần gia, ông ta đứng thứ ba hay không còn chưa dám chắc.
- Nhóc con, cậu muốn thử không.
Long Khiếu không nhịn được giận dữ hét.
- Long sư phụ đừng tức giận, chỉ cần chuyện này thành, 2000 vạn nhất định sẽ gửi vào thẻ của ông, ngoài ra tôi sẽ đưa thêm 1000 vạn.
Đường Long vội vàng ngăn cản, nếu không ngăn cản, còn chưa tìm được kẻ thù, người một nhà đã đánh nhau trước rồi.
Long Khiếu hừ lạnh một tiếng, nói với Đường Long:
- Tôi cũng là tốt bụng, cậu ta không biết suy xét, tự mình muốn chết, đến lúc cậu không để ý được, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, gần đến lúc rồi, chúng ta vào thôi.
Ông ta nói xong không để ý đến Mạc Phàm, đi vào trong nhà hàng.
Cục trưởng Bành cũng không nói gì, nhanh chóng theo sau.
Đường Long cười tạ lỗi với Mạc Phàm, mang theo A Hào đi vào.
Trái lại Trần Thiên Tinh đồ đệ của Long Khiếu chắn trước mặt Mạc Phàm.
- Bây giờ rời đi còn kịp, đợi vào nhà hàng, muốn rời đi chỉ có thể nhảy lầu, nghe nói xế chiều hôm nay có 60 con chim non đi vào mà không đi ra được.
- Ví tiền của anh rơi kìa.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, chỉ sau lưng Trần Thiên Tinh nói.
Trần Thiên Tinh gần như nghiêng đầu đi theo bản năng, nhìn về phía sau.
- Làm sao?
Mạc Phàm cười đi tới bên cạnh, ném một cái ví tiền sang một bên, cười mỉa nói:
- Anh không chỉ mù, còn ngốc nữa.
Vẻ mặt Trần Thiên Tinh sửng sốt, lúc này mới biết là bị Mạc Phàm lừa, khuôn mặt đỏ bừng trong chớp mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Nhóc con, cậu đừng hung hãn quá sớm, đợi vào nhà hàng rồi, không có sư phụ tôi bảo vệ, xem cậu đi từ trên lầu xuống thế nào.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, đi theo lên lầu.
Con kiến kêu gào, không cần thiết phải nghe.
Vừa đến cửa nhà hàng, cho dù là Đường Long hay cục trưởng Bành, Long Khiếu, sắc mặt lập tức nghiêm túc hơn, dù sao bên trong là cao thủ Nội Kình.
Sư tử vồ thỏ vẫn cần dùng toàn lực, càng không nói đến đối phó với sư tử cùng loại.
“Rầm!”
Cửa nhà hàng bị Long Khiếu đẩy ra, mấy người đi vào căn phòng ánh đèn mờ tối, đại sảnh tầng một không có một bóng người.
- Tôn Hổ, không phải mày tìm tao sao, tao đến rồi, nhanh cút ra đây cho ông.
Đường Long quát lên.
Giọng nói vang vọng khắp nhà hàng yên tĩnh, nhưng không có ai đáp lại.
- Không phải là nhìn thấy sư phụ tôi đến đây, chạy mất rồi chứ?
Trần Thiên Tinh đồ đệ của Long Khiếu khinh thường nói.
Anh ta vừa mới nói xong, chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Bước chân rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều như trấn hồn, đập vào ngực Đường Long.
Đường Long nhìn hành lang, không ngừng nuốt nước miếng, cúc áo sơmi đã cởi ra một cái, vẻ mặt vẫn vô cùng khó coi như trước.
Rất nhanh, chỗ cầu thang có thêm một người.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, nhìn về phía cầu thang.
Người này mặc đồ thể thao màu đen, máu loãng trên tay rơi từng giọt từng giọt, mũ đội trên đầu như che lấp cả khuôn mặt, có vẻ vô cùng thần bí.
Nhưng mũ này không ngăn được tầm mắt của Mạc Phàm.
Người này tầm tuổi của Đường Long, ba mươi tuổi, mặt như được điêu khắc, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như hai thanh đao.
Người này là Tôn Hổ mà Đường Long nói.
Tôn Hổ đi đến tầng một, nhìn lướt qua mọi người, cởi mũ xuống, khóe miệng cong lên nụ cười hung ác nham hiểm.
- Long ca, đã lâu không gặp.
- Mày còn dám quay về sao, thuộc hạ của tao đâu?
Đường Long kìm nén trong lòng, hỏi.
- Đám ngu ngốc kia, thành thật thì được tôi nhốt ở tầng 9 rồi, đám còn lại, ha ha.
Tôn Hổ liếm máu trên tay, cười gằn nói.
Rốt cuộc anh ta đã làm gì, không nói cũng biết.
Đường Long nhíu mày, mắt gần như sắp phun ra lửa.
Hơn 100 thuộc hạ của anh ta, có mấy người thành thật, chắc chắn bị Tôn Hổ thu thập không ít, nhìn máu trên tay Tôn Hổ là biết.
- Tôn Hổ, mày đúng là tàn nhẫn.
Đường Long cắn răng nói.
- Tôi tàn nhẫn à, năm đó tôi chạy trốn, anh đã làm gì những thuộc hạ của tôi?
Tôn Hổ cười gằn nói.
Lông mày Đường Long nhíu lại, năm đó Tôn Hổ chơi người phụ nữ của anh ta xong.
Anh ta cũng mượn cớ lừa gạt Tôn Hổ tới, ngầm sắp xếp sát thủ, cuối cùng Tôn Hổ dùng người phụ nữ kia cản mấy dao, mới chạy trốn tránh được một kiếp.
Còn những thuộc hạ của Tôn Hổ, có thể thu dưới trướng anh ta đều thu hết, không chịu theo anh ta, cơ bản đều bị anh ta đánh tàn phế rồi.
Bây giờ Tôn Hổ ăn miếng trả miếng, sắc mặt anh ta lập tức vô cùng âm u.
- Tôn Hổ, mày đừng tưởng rằng mày luyện võ đến Nội Kình, là có thể hung hãn ở Đông Hải, nói cho mày biết, nếu tao dám đến là đã sắp xếp chu toàn rồi.
Tôn Hổ cười không cho là đúng, rét lạnh nhìn lướt qua đám Mạc Phàm, cuối cùng nhìn Long Khiếu ở chính giữa.
- Đây là cao thủ Nội Kình anh mời tới sao?
- Long sư phụ, nếu ông có thể bắt anh ta giúp tôi, tôi lại cho ông thêm 2000 vạn.
Đường Long được ăn cả ngã về không nói.
Lần này Tôn Hổ quay về, chắc chắn là muốn giết anh ta, chỉ có thể đặt cược tiền lên người Long sư phụ mà thôi.
Tài sản của anh ta trăm triệu, nếu chi 5000 vạn mà lấy được mạng, đối với anh ta mà nói không đáng kể chút nào.
Long Khiếu hơi vui vẻ, chỉ trong phút chốc, tiền trả thù lao đã tăng lên gần gấp đôi rồi.
- Thiên Tinh, sát khí của người này quá nặng, con giúp vi sư dạy dỗ cậu ta một chút.
Long Khiếu nói với Trần Thiên Tinh.
Loại chuyện này cần gì phải ông ta ra tay, có đồ đệ của ông ta là đủ rồi, một cao thủ Nội Kình mà thôi, đồ đệ này của ông ta mới luyện đến Nội Kình, đủ để đối phó tên bắt cóc này.
- Dạ, sư phụ!
Trên mặt Trần Thiên Tinh lộ ra kiêu ngạo, chắp tay với Tôn Hổ:
- Mời!
- Chỉ dựa vào cậu sao? Không biết sống chết!
Tôn Hổ cười mỉa nói, ánh mắt sắc bén không ít.
Sư phụ không ra, lại sai đồ đệ, rõ ràng là xem nhẹ anh ta.
- Người như anh căn bản không cần sư phụ tôi ra tay, tôi thu thập anh là đủ rồi, ra tay đi, nếu không đừng trách tôi thủ hạ vô tình!
Trần Thiên Tinh khẽ nâng cằm, khiêu khích nói.
- Nói khoác mà không biết ngượng, đi chết đi!
Tôn Hổ cười mỉa, bỗng nhiên tinh quang trong mắt tăng lên, giơ chân lên rất nhanh, đạp mạnh Trần Thiên Tinh.
“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy ra vang lên.
Trần Thiên Tinh không phản ứng kịp, liền bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, vách tường lung lay.
Sắc mặt Long Khiếu thay đổi, vội vàng đi qua thăm dò vết thương của Trần Thiên Tinh.
Sắc mặt Đường Long lập tức trầm xuống, vô cùng khó coi.