Kim Nhật Tâm bị Bạch phu nhân đánh cho thành đầu heo, còn bị cảnh sát nhốt lại, nhất thời khóc lóc thảm thiết và hối hận không thôi.
Mai Thúy Hoa cầm lấy số điện thoại di động của Giang Lâm từ trong tay Kim Nhật Tâm, sau khi lên tiếng hỏi địa chỉ thì lại phát hiện, Giang Lâm vậy mà ở bệnh viện Đệ nhất.
"Là anh sao?"
Thấy khuôn mặt quen thuộc, Mai Thúy Hoa sửng sốt, cô không nghĩ tới người cứu sống con gái bảo bối Bạch gia lại là Giang Lâm.
Nghĩ đến Giang Lâm cứu sống Dương Liệt, cô đã hoàn toàn tin tưởng khả năng của Giang Lâm.
Nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn nghiêm nghị, cô cũng hết cách, đành nhờ viện trưởng Thẩm Ngân tìm Giang Lâm.
"Nhanh, kim châm bị Kim Nhật Tâm rút ra một cây, tình huống Bạch tiểu thư không lạc quan."
Cô ta cũng bổ sung thêm một câu.
"Chúng tôi cấp cứu một phen nhưng vẫn không thoát khỏi nguy hiểm như cũ, tình hình như vậy đoán chừng không chống đỡ nổi đến giữa trưa."
Châm bị rút ra sao?
Giang Lâm sửng sốt, lập tức biết thời gian của Bạch Dung không còn nhiều lắm, cho nên cũng không ra vẻ sĩ diện với Thẩm Ngân.
Thật ra trưởng khoa Mai cũng đã từng nghe qua chuyện của Giang Lâm, lại lần trước giáp mặt cùng Kim Nhật Tâm cứu được anh em họ Dương.
Nói cho cùng cũng không xa lạ.
"Tôi còn tưởng rằng người Bạch gia tới mời tôi chứ."
Quả thật anh không nghĩ tới người đến tìm mình lại là Thẩm Ngân.
Lúc Giang Lâm còn sống trong thân xác cũ, cũng từng biết trưởng khoa Mai, vì họ cô cũng khá có tiếng tăm trong giới y học, chỉ là hơi cao ngạo.
"Kim Nhật Tâm là người đến từ Bệnh viện số một, nhưng bệnh nhân là đang nằm ở bệnh viện Đệ nhất. Cô ta dám lừa dối như thế, không chỉ khiến tình trạng của Bạch tiểu thư bị trì hoãn mà còn khiến cho bọn họ rất tức giận."
Mai Thúy Hoa nhẹ nhàng lắc đầu với Giang Lâm.
"Bây giờ bọn họ không tin tưởng tôi, không tin vào bệnh viện nữa, đối với anh đều không tin tưởng."
"Họ bảo tôi đừng can thiệp, muốn dùng mối quan hệ của mình để tìm bác sĩ khác cứu người."
"Cô không nên lăn tăn chuyện đó nữa, tôi vẫn muốn làm gì đó cho bệnh viện. Nếu không bù đắp hay giải cứu được cho Bạch tiểu thư, lần này sẽ xui xẻo không ít người."
Những nhân viên liên quan nhẹ thì cách chức đuổi ra khỏi ngành y tế, nặng thì đưa vào bóc lịch ngồi mười năm hoặc tám năm.
Bệnh viện cũng có thể bị chấn chỉnh và cách chức.
"Cho nên dù sao tôi cũng cần anh giúp, chuyện về Kim Nhật Tâm với anh tôi cũng có nghe."
Thẩm Ngân tự nhiên hào phóng.
"Dù anh có chữa trị được hay không, ít nhất có thể làm cho tôi không thẹn với lương tâm."
"Tư tưởng tiến bộ không tệ."
Giang Lâm cười nhạt.
"Nhưng cô yên tâm, bảo bối của họ sẽ không sao đâu. Tối hôm qua tôi đã cứu được cô ta, hôm nay tôi cũng có thể khiến cô ta sống lại."
"Tôi thậm chí có thể chữa khỏi bệnh ngoài da của Kim Nhật Tâm."
Giang Lâm tỏ vẻ tự tin.
"Chỉ cần cô ta đừng quên tới quét dọn sân nhà."
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Ngân lạnh lùng, sau đó hừ ra một tiếng.
"Chuyện của con gái cưng nhà họ nếu anh có thể cứu được, làm ông bà Bạch không nghĩ xấu với bệnh viện. Đừng nói là quét sân, sau này tôi và cô ta có thể nhận anh làm thầy."
Cô không muốn cúi đầu ở trước mặt Giang Lâm, nhưng cô phải thừa nhận rằng y thuật của Giang Lâm tốt hơn cô rất nhiều.
Giang Lâm nhún vai một cái.
"Thật xin lỗi, tôi không thể nhận cô làm học trò."
"Khốn kiếp, anh nói gì?"
Thẩm Ngân lạnh nhạt cúi đầu tức giận.
"Tôi đường đường là chuyên gia trong y học, nhận anh làm thầy, anh còn không muốn sao?"
"Tôi đã có hai học trò."
Giang Lâm thờ ơ mở miệng.
"Thu cô làm học trò, đó là muốn tát vào mặt bọn họ."
Thân thể Thẩm Ngân run rẩy một chút, khó tin nhìn Giang Lâm, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thánh Y Vương và đại y sư Thiết Hòa lại nhận Giang Lâm làm thầy...
Nửa giờ sau, Thẩm Ngân mang theo Giang Lâm đi tới phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Đệ nhất..
Có hai vệ sĩ đeo kính râm đứng ở cửa, điều này cho thấy Bạch gia rất coi trọng con gái bảo bối của họ.
Thẩm Ngân lên tiếng chào hỏi bọn họ, sau đó cô lôi kéo Giang Lâm đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, đứng bảy tám nam nữ mặc quần áo truyền thống.
Một trong những người đó là người đàn ông trung niên. Ông ta chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lo âu.
Bên cạnh ông là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đào hoa.
Giang Lâm nhận ra bọn họ chính là Bạch Chính Hào và Bạch phu nhân.
Trên giường bệnh, con gái cưng Bạch gia đang nằm không nhúc nhích, hàm răng nghiến chặt, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt...
Các thiết bị giám sát trên đầu giường đều đang ở chế độ báo động.
Mạng sống như sợi chỉ mỏng treo chuông, không gì ngoài cái này.
Giang Lâm còn nhìn thấy, bên cạnh bảo bối Bạch gia còn có một ông cụ râu bạc đang ngồi.
Ông cụ tuổi khoảng sáu mươi, râu ria rất dài, vóc người cũng rất mập mạp, thân cao đoán chừng một mét sáu, nhưng trông ông tràn đầy năng lượng.
Ngón tay của ông đặt trên cổ tay Bạch Dung.
Thẩm Ngân nhẹ nhàng giới thiệu với Giang Lâm.
"Vị bác sĩ có bộ râu trắng là một danh y nổi tiếng được Bạch phu nhân mời tới, tên là Nam Diệu Tổ."
Giang Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, Nam Diệu Tổ đang lắc ngón tay để nắm bắt tình hình của con gái bảo bối Bạch gia.
Bạch Chính Hào và những người khác đang nhìn với vẻ mặt lo lắng, ngay cả hơi thở của họ cũng chậm lại, vì sợ làm ảnh hưởng đến việc chẩn đoán và điều trị của Nam Diệu Tổ.
Năm phút đồng hồ sau, Nam Diệu Tổ bắt mạch xong. Ông lấy ngón tay ra, vẻ mặt bất động.
"Như thế nào? Thần y, con gái của tôi bị bệnh gì?"
Hai tay Bạch Chính Hào nắm chặt, ánh mắt sáng quắc.
"Nó có thể tỉnh lại được không?"
Thánh Y Vương và đại y sư Thiết Hòa bế quan không ra, Dược Hương cũng vùi đầu nghiên cứu công thức bí mật của cuốn sách cổ y.
Ba lương y lớn của Hoa Dương, dù một Bạch Chính Hào cũng không thể tìm được.
Ông chỉ có thể hy vọng rằng vợ của ông tìm được Nam Diệu Tổ rồi.
"Phiền toái! Có chút phiền phức!"
Nam Diệu Tổ cau mày, lắc đầu liên tục cảm thán.
Trái tim Bạch Chính Hào chùng xuống.
"Ngay cả ông là thần y cũng không thể ra sức sao?"
"Đó không phải sự thật!"
Nam Diệu Tổ cười ha ha một tiếng, làm cho Bạch Chính Hào lập tức dấy lên hi vọng.
"Ý của tôi là, bệnh của Bạch tiểu thư, tôi có thể chữa khỏi, nhưng chữa thì hơi phiền."
"Tôi phải sử dụng mười tám cây kim châm đổi mạng cô ấy, mới có thể cứu Bạch Dung."
Ông nói thêm.
"Mà sử dụng phương pháp châm kim này có thể rút ngắn tuổi thọ của tôi, còn làm giảm tuổi thọ đi vài năm."
Giang Lâm hơi giật mình, Nam Diệu Tổ đúng là gian xảo, nhưng Nam Diệu Tổ lại bình tĩnh như vậy.
Đám người Bạch Chính Hào nghe vậy mừng rỡ như điên.
Sau đó, Bạch Chính Hào tiến lên từng bước.
"Dung nhi là con gái quý giá của tôi, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì."
"Ngài Nam Diệu Tổ, xin hãy cứu Bạch Dung."
"Tuổi thọ bị mất của ông, chúng tôi sẵn sàng bù đắp bằng tiền."
Ông lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới.
"Ba mươi tỷ, xin Ngài Nam Diệu Tổ ra tay cứu giúp."
"Hơn nữa tôi đại diện cho Bạch gia cam kết, sau này chuyện của Ngài và người nhà ông, chính là chuyện của Bạch Chính Hào tôi."
Bạch phu nhân cũng đứng ra tỏ thái độ.
"Sau khi Dung nhi khỏi hẳn, tôi sẽ để nó nhận ông làm cha nuôi, ba lễ hàng năm hiếu kính ông."
Nam Diệu Tổ lộ ra thần sắc hài lòng, sau đó lấy cái hòm thuốc bên mình tới: "Được, vậy tôi liền nghịch lại ý trời cải mệnh một phen."
"Bây giờ tôi ghim kim. Sau khi ghim kim, nhiều nhất là nửa giờ, Bạch tiểu thư có thể thoát khỏi nguy hiểm, còn có thể tỉnh lại."
Nam Diệu Tổ lấy ra một túi kim châm màu bạc.
Nửa giờ sau là có thể tỉnh lại?
Đám người Bạch Chính Hào mừng rỡ hô.
"Cảm ơn thần y, cảm ơn thần y."
Sau khi trải qua hi vọng và thất vọng, bọn họ càng thêm thương tiếc tánh mạng của con gái mình hơn.
Lúc này, Nam Diệu Tổ cũng không kiêng kị, vặn ra một cây kim bạc, nhắm ngay huyệt Thái Dương của Bạch Dung, nhẹ nhàng đâm xuống.
Sau đó đến cây thứ hai...
Dũng tuyền, nhân trung, cái trán, đỉnh đầu...
Giang Lâm nhìn vị trí kim châm dần dần cau mày.
Nam Diệu Tổ đâm từng cây ngân châm vào.
Mười tám châm đổi mệnh.
Đám người Bạch Chính Hào có thể thấy rõ ràng, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Dung trở nên hồng hào, hô hấp tăng lên một cách vô hình, ngón tay cũng lay động.
Thiết bị giám sát liên tục nhảy và chỉ về vị trí bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!