Nghĩ tới đây, Trương Linh Hạ đã luôn len lén liếc nhìn Quỷ Y.
Người đàn ông lưỡng tính kỳ quái này, ngồi ở nơi đó, vẫn đang nấu thuốc.
Đột nhiên, anh ta không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên nói: "Linh Hạ! Làm sao vậy?"
Trương Linh Hạ giật mình, người này cũng quá thần thánh rồi?
Anh ta còn không quay đầu lại nhìn mà đã biết mình đang làm gì?
"Không...!không có gì cả? Ha ha...!Thầy à!"
Trương Linh Hạ lúng túng cười.
"Sao hả? Có phải cho rằng hôm nay thầy thua một lần, xem ra không bằng tên Lâm Trác Úy đó?"
Lời nói đột ngột của Quỷ Y khiến Trương Linh Hạ sợ chết khiếp.
Cho dù trong lòng đúng thật là nghĩ như vậy, nhưng cô ta cũng không dám nói ra như vậy.
"Ha ha ha...!Không có, không có! Thầy à, Lâm Trác Úy chẳng qua là nhặt được một món hời, vận may tốt mới thắng được thầy, thầy chỉ nhất thời lỡ tay thôi."
"Hừ hừ! Đó là tất nhiên.
Đó là thầy cố ý thua thôi!"
"Hả?"
Trương Linh Hạ khó hiểu, thứ này còn có thể cố ý thua sao?
"Hôm nay thầy đến đó, vốn chỉ là thử xem mức độ nặng ký của cậu ta.
Thầy lại không có đem hết bản lĩnh đặc biệt ra! Nếu như thật sự muốn chữa khỏi bệnh thương hàn thì có gì khó đâu?"
"Chuyện này..."
Nghe những lời Quỷ Y nói, Trương Linh Hạ ngẩn người.
Sau đó, cô ta mỉm cười: "Đúng vậy! Bản lĩnh của thầy đúng là không ai sánh bằng."
"À, phải rồi! Đại bổ hoàn thầy điều chế cho con, con vẫn đang uống đó chứ?" Quỷ Y đột nhiên quay đầu lại nhìn Trương Linh Hạ và hỏi.
"Thuốc này...!Thầy à! Con không còn uống nữa."
Trương Linh Hạ gượng gạo nói, Quỷ Y nhìn chằm chằm vào cô ta không rời mắt.
"Tại sao? Thầy đã sử dụng rất nhiều dược liệu để điều chế ra, rất có lợi cho cơ thể của con! Con nhất định phải uống đúng giờ."
"Chuyện này...!Được rồi! Con nhớ rồi, trở về con sẽ uống."
"Ừ, như vậy mới đúng!”
Quỷ Y mỉm cười.
Anh ta không để ý đến khuôn mặt khó coi của Trương Linh Hạ.
Thuốc này có gì đó kỳ lạ!
Mỗi lần uống xong, bụng dưới của cô ta đều đau, hơn nữa kinh nguyệt bất thường.
Cũng không biết là thứ quái quỷ gì?
Chính vì không biết y thuật của thầy mình như thế nào, Trương Linh Hạ mới nghĩ đến việc để anh ta so tài với Lâm Trác Úy.
Xem ra, ngày mai phải đến tìm Lâm Trác Úy, tên này quả thật có chút bản lĩnh, có lẽ anh ta có thể nhìn ra thuốc này có vấn đề gì.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Trác Úy tự mình lái xe ba bánh đưa ba mình là Lâm Sử Chung ra bến xe.
Sau đó, nhiều lần dặn dò ông đừng có tiếc tiền mà không nỡ tiêu.
Ra phương Bắc thấy dược liệu gì tốt thì mua một ít.
Ở bên Trung tâm y học cổ truyền quốc gia có rất nhiều bệnh nhân và nhu cầu dùng thuốc của họ rất lớn.
Ngoài ra, nếu đến đó mà có điều gì không hiểu thì có thể gọi điện thông báo và trao đổi với anh.
Điều này khiến Lâm Sử Chung rất mất mặt.
Rốt cuộc cậu là con trai tôi hay tôi là con trai cậu?
"Được rồi! Được rồi! Con về trước đi.
Bố qua bên đó đi dạo một vòng xem thử thảo dược thế nào rồi hẵng nói.
Không nhất định phải mở hiệu thuốc." Lâm Sử Chung phất tay, xoay người phải lên xe.
Lâm Trác Úy cười khổ không thôi!
Nhất định phải mở hiệu thuốc.
Đúng như cái gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tất nhiên là người nhà sẽ tiện lợi hơn.
Sau khi đưa Lâm Sử Chung đi, Lâm Trác Úy xoay người bắt đầu quay trở lại tiệm..