Một câu bất thình lình này khiến cả hai bố con sững sờ, lúng túng đứng đực người ở đó.
Lâm Sử Chung rất xấu hổ, ông nhìn con trai, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Không ngờ rằng, Lâm Trác Úy lại chặn họng ông lại, cười cười rồi mở miệng nói: "Mẹ! Con và Lý Vân Tịch rất tốt."
Nghe thấy thế thì Lâm Sử Chung ở bên cạnh cũng nhìn con trai một cách quái dị.
Đương nhiên...
Ông cũng không hề vạch trần!
Vốn dĩ Tiếu Cúc đã rất yêu thích Lý Vân Tịch, nếu như biết được chuyện này thì không biết sẽ lo nghĩ đến mức độ nào đây chứ?
Ông thở dài một hơi, gắng gượng bày ra một nụ cười, sau đó xua tay nói: "Ăn cơm! Ăn cơm!"
Tiếu Cúc cũng gật đầu.
Bà ấy nhìn Lâm Trác Úy, rồi lại nhìn Lâm Sử Chung chồng mình, trên mặt từ đầu đến cuối đều là vẻ tươi cười.
Lúc ban đầu, trong nhà vô cùng nghèo khó, mỗi ngày trôi qua cũng tương đối phiền lòng.
Sau khi Lâm Trác Úy vào tù, vì để bồi thường tiền thuốc men cho người ta, bọn họ tphải bán phòng khám nhỏ đi, còn tốn thêm ba mươi vạn nữa.
Truyện Điền Văn
Lúc đó, bà và Lâm Sử Chung thật sự cảm thấy cả bầu trời phảng phất như đã đổ sụp xuống rồi.
Nhưng bây giờ...
Ha ha, con trai đã ra ngoài rồi.
Cưới một cô vợ giàu có, hết thảy mọi thứ cứ như bắt đầu lại một lần nữa vậy.
Những ngày tháng tốt đẹp đều đang vẫy tay chào gia đình bọn họ!
"Ôi, đúng rồi! Trác Úy à, con sống ở chỗ chúng ta, vậy bên phía con dâu thì sao? Hai đứa lúc nào định sinh con hả?"
"Phụt! Khụ khụ khụ..."
Lâm Trác Úy đang húp canh nghe thấy lời này thì suýt nữa sặc chết.
Anh khoát tay, lúng túng nói một câu: "Mẹ! Mẹ đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"
"Haiz! Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng.
Hai đứa cũng đã kết hôn rồi, có phải nên xem xét đến chuyện sinh con rồi không? Ha ha ha… cũng để bà mẹ già này ôm cháu đấy!"
"..."
Lâm Trác Úy không nói thêm gì nữa, sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Nhìn thấy con trai như vậy, Tiếu Cúc khó hiểu: "Rốt cuộc là thế nào?"
"Mẹ! Mẹ xem đi, sự nghiệp của chúng ta chỉ vừa mới cất bước có đúng không? Nếu muốn sinh con thì cũng phải có cơ sở kinh tế đã.
Con giờ không có gì cả, kết hôn sinh con xong thì dựa vào cái gì để nuôi con chứ?"
Lâm Trác Úy cười ha hả đáp lại, cũng không dám chọc giận mẹ mình.
Nhưng không ngờ rằng...
Sau khi nghe xong lời này, Tiếu Cúc lại không hài lòng than thở: "Có liên quan gì đâu chứ? Dù sao đi nữa thì nhà họ Lý cũng giàu có như thế, một đứa bé còn nuôi không nổi sao?"
"..."
Một câu nói này ngay tức khắc khiến Lâm Trác Úy đờ người ra, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì liền khó coi bấy nhiêu.
Lời này không thể nghi ngờ rằng đang xát muối lên vết thương của anh, lại càng khiến anh khó chịu hơn.
Lâm Sử Chung ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt con trai khó coi như thế thì liền bất mãn nói:
"Bà này, nói tầm phào cái gì thế? Nam tử hán đại trượng phu, chí hướng bốn phương.
Vốn dĩ Trác Úy nhà chúng ta đã ở rể nhà người ta, gả cho con gái ông trùm bất động sản, người ta đều nói con trai chúng ta bám váy vợ.
Bà thì hay lắm, sinh ra một đứa bé còn muốn người ta nuôi, hàng xóm láng giềng nhìn Trác Úy thế nào? Có còn cần mặt mũi nữa hay không?"
"Chuyện này… Ha ha ha, cũng đúng! Cũng đúng!" Tiếu Cúc xấu hổ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bà bưng bát lên rồi chỉ lo gảy hạt cơm trong bát!
Mà ở một bên khác...
Nhà họ Lý lúc này cũng đang tập trung ăn cơm tối.
Vốn dĩ tâm trạng Lý Vân Tịch đã rất tồi tệ..