"Cháu đừng có nói bậy nói bạ.
Ông công nhận y thuật của Lâm Trác Úy, chắc chắn cậu ta sẽ không sao."
"Ôi giời, ông nội à! Ông thật là hồ đồ.
Tên Lâm Trác Úy này chỉ giải được hàn độc, mấy chuyện khác cậu ta không biết gì cả."
Trong lúc hai ông cháu còn bàn luận ầm ỉ thì Triệu Bưu đã đau đến chết đi sống lại rồi.
Tên Hàn y ở bên cạnh vẫn đang khoanh hai tay ở trước ngực, khịt mũi, nhếch mép chế nhạo.
Xem ra Trung y thật sự đã sa sút, tranh cãi hồi lâu cũng không có ai dám lên.
Như vậy giống như ăn cơm xong, đến lúc tính tiền thì mọi người đều dành trả!
Đẩy tới đẩy lui cuối cùng cũng không có ai móc tiền túi ra.
Mặc dù tốn thời gian, nhưng càng để lâu thì càng thêm phiền toái.
Đúng lúc hai người bọn họ vẫn còn cãi vả…
Lâm Trạc Úy thấy Triệu Bưu không chịu đựng được nữa, tiện tay rút một cây kim bạc ra, bay thẳng đến ghim vào giải huyệt.
Soạt!
Lâm Trác Úy cũng không thèm nhìn, chỉ một châm vào Triệu Bưu đã giải được tám huyệt kính diễn ngay tại chỗ.
Tâm điểm của đám người kia đều đặt trên người hai ông cháu Trần Nhược Liễu, ai cũng không để ý rằng Triệu Bưu đã được giải huyệt.
Lúc này, cậu ta cử động cánh tay, lắc lư từ bên này sang bên kia, vẻ mặt kinh ngạc: "Này! Giải được rồi!"
Hai con người vốn đang cãi nhau thì lập tức sửng sốt.
Những người khác cũng rối rít quay đầu nhìn sang, lừa gạt à!
Chuyện gì đã xảy ra?
Khỉ thật!
Tám mạch kỳ kinh đã bị phong bế, làm sao Triệu Bưu lại có thể hoạt động được?
Tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Lại nhìn đám người Hàn y kia, ai cũng trợn mắt hốc mồm, đầu lưỡi suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Trác Úy vỗ tay một cái, xoay lưng rời đi với vẻ mặt khinh thường.
Chỉ có chút bản lĩnh này mà Hàn y còn dám đến đây khoe sao?
Thật là không biết trời cao đất rộng!
"Này, chờ một chút! Anh Lâm, anh chờ em một chút!" Triệu Bưu nhìn tất cả mọi người ở đó một chút rồi lúng túng cười một tiếng, sau đó đuổi theo Lâm Trác Úy.
Trần Biển Thước thấy tám mạch kỳ kinh đã được giải, vui vẻ vỗ đùi như chính mình giải được.
Còn nói với ông Triệu một câu:
"Thấy chưa? Tôi đã nói rồi, Lâm Trác Úy là thiên tài mà ông không tin!"
Ông Triệu méo miệng, dĩ nhiên là không tin.
Một học sinh của lớp đào tạo thế hệ trẻ có thể có năng lực như thế nào? Huống chi một người không quan tâm đến học tập, trong giờ học chỉ biết ngủ?
Nhưng mà...!
Tâm mạch kỳ kinh của Triệu Bưu đúng là bị phong bế, vừa rồi Lâm Trác Úy chỉ đứng ở đó không di chuyển, vậy thì làm sao giải được huyệt chứ? Không nghĩ ra, quả thực không nghĩ ra!
Lâm Trác Úy vươn vai, ngáp một cái khi bước ra khỏi cửa Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.
Triệu Bưu bên cạnh giống như một con chó, đi theo phía sau anh, liên tục nói: "Anh Lâm! Anh Lâm! Chờ em, chờ em với!"
Lâm Trác Úy nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái rồi hỏi một câu: "Làm sao?"
"Ôi, anh Lâm à! Bây giờ em thật sự bội phục anh, thật giống dòng sông cuồn cuộn, dâng trào vô tận.
Nếu như sông Hoàng Hà tràn bờ, thì càng mất kiểm soát..."
"Ha ha, cậu không nên tới đây học y! Cậu nên làm một tên phản bội như chó phiên dịch kia mới đúng." Lâm Trác Úy đột nhiên giễu cợt một câu, khiến cho Triệu Bưu dở khóc dở cười.
"Anh Lâm! Điều em nói đều là thật.
Bọn họ không chú ý, nhưng em có chú ý.
Nhất là khi anh phi cái kim bạc bay đến đâm vào người em, thật thốn nhưng cũng thoải mái lắm đó!"
"Thằng nhóc cậu muốn nói cái gì? Có chuyện gì nói mau!" Lâm Trác Úy tức giận đáp một câu.
"Ha ha...!Chuyện này… Anh Lâm! Bàn tay của anh lúc nãy quá đẹp.
Anh xem...!Có thể dạy em một chút hay không?"
Lúc Triệu Bưu nói lời này, hai tay xoa xoa trước mặt, vẻ mặt lúng túng.
"Cậu muốn học à?" Lâm Trác Úy nhìn cậu ta rồi hỏi một câu.
"Đúng đúng đúng! Em muốn học!" Triệu Bưu không ngừng gật đầu như một con gà vậy..