Lọc Truyện

Thần Y Độc Phi - Phượng Vũ Hành (FULL)

Nghe một tiếng này, tất cả mọi người đều quay đầu lại thì thấy Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ đang bước. nhanh về phía này.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ, đồng thanh hô: “Tương vương điện hạ thiên thiên tuết”

Huyền Thiên Dạ khoát tay ngăn lại: “Đứng dậy cả đi, bổn vương cũng là đến tiễn Phượng tướng, không cần quá câu nệ lễ tiết!” Sau đó tiến lên vài bước, đứng trước. mặt Phượng Cẩn Nguyên: “Phượng tướng.”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy Huyền Thiên Dạ thì rất kích động, nhưng cũng cố gắng kìm nén, cung kính nói: “Tương vương điện hạ tự mình đến tiễn, thần thật sự kinh sợ.”

Huyền Thiên Dạ khoát tay chặn lại: “Phượng tướng không ngại đường xa đi cứu trợ, vì phụ hoàng phân ưu, vì thiên hạ vạn dân tạo phúc, bổn vương không thể giúp gì, chỉ đành tới tiễn Phượng tướng, chúc chuyến đi lần này của Phượng tướng mọi chuyện đều thuận lợi, mong mọi chuyện đều ổn thỏa tốt đẹp.

“Thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không phụ kì vọng của Thánh thượng và vương gia.”

Huyền Thiên Dạ gật đầu, ánh mắt chuyển về hướng gia quyến của Phượng phủ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Vũ Hoành giao nhau với Huyền Thiên Dạ. 

Huyền Thiên Dạ khẽ gật đầu với nàng, sau đó xoay tầm mắt, hướng tới Phượng Trâm Ngư nói: “Nghe nói Phượng Đại tiểu thư vài ngày trước bị nhiễm phong hàn, không biết đã khỏe hơn chưa?”

Phượng Trầm Ngư vừa thấy Tam hoàng tử gọi tên quan tâm nàng, không khỏi kích động, con ngươi khẽ nâng, đưa ánh nhìn mê hồn với hắn nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, đã tốt hơn nhiều.”

Phấn Đại đột nhiên chen vào: “Đại tỷ thì làm gì mà bị phong hàn chứ.”

Một câu nói, làm sắc mặt của mọi người Phượng phủ cả kinh, Phượng Cẩn Nguyên cũng run theo, chỉ lo nữ nhân này không giữ mồm giữ miệng nói lung tung.

'Thấy thế, An thị nhanh chóng giảng hòa: “Nữ hài tử bị bệnh, thì chỉ nói là cảm phong hàn thôi, Tứ tiểu thư tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ ngươi lớn hơn một chút sẽ hiểu, ai mà một tháng chẳng bị bệnh vài ngày.”

Nghe An thị nói thế, người nhà họ Phượng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Huyền Thiên Dạ nghe thế, lại nhìn về phía Trầm Ngư, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần thương tiếc.

Trầm Ngư trong lòng cực hận Phấn Đại, câu nói vừa rồi đúng là làm nàng đổ mồ hôi lạnh. Nha đầu đáng chết! Trong lòng nàng âm thâm phân cao thấp, chỉ cần chờ thêm một tháng nữa thì cái gì ta cũng không sợ, đến lúc đó ngươi sẽ biết tay! 

Phía bên này âm thầm ghi hận trong lòng, một bên khác, Huyền Thiên Hạ đang cùng Phượng Cẩn Nguyên nói chuyện: “Bổn vương hôm nay sẽ tự mình đưa Phượng tướng đến cửa thành Bắc, không thể cùng Phượng tướng đi Bắc giới, nhưng cũng coi như thể hiện một phần tâm ý đi!”

Nghe hắn nói như vậy, những vị đại thần kia cũng rối rít nói: “Chúng ta cùng đưa Phượng tướng một đoạn đến cửa thành Bắc."

Người ngoài đều đưa Phượng Cẩn Nguyên đến cửa thành, người nhà họ Phượng đương nhiên không thể quay về, vì thế một đám nữ quyến đi theo đội ngũ đưa tiễn đến cửa thành Bắc.

Dọc đường, Phượng Cẩn Nguyên đều ở cạnh trò chuyện với Tam hoàng tử, Phượng Vũ Hoành đứng phía sau nên nghe không rõ, cũng không nhìn thấy, chỉ là lỗ tai vọng lại tiếng cười duyên của Hàn thị cùng tiếng nức nở như có như không của Kim Trân.

Một đoàn người cuối cùng cũng đi tới cửa thành phía Bắc, Phượng Cẩn Nguyên lại lần nữa đứng lên cáo từ mọi người.

Phượng Vũ Hoành thấy quần thần tụ lại hàn huyên, lui sau vài bước, lập tức thấy có người cạnh cửa thành đang vẫy tay với nàng, nàng nhìn kĩ thì thấy đó chính là Vương trác, người mà ngày trước theo nàng ra khỏi thành tìm Thất ca.

Thấy nàng nhìn mình, Vương Trác nhanh chóng chạy tới bên này, đến gần Phượng Vũ Hoành hành lễ: “Tiểu nhân thỉnh an huyện chủ.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Hôm nay tới phiên ngươi trực sao?”

“Đúng vậy.” Vương Trác cười cười, lại hỏi: “Sau ngày đó cũng không gặp lại huyện chủ, không biết vết thương ở chân Thất điện hạ đã khá hơn chưa?”

“Không có vấn đề gì nữa rồi.” Phượng Vũ Hoành cười nhạt: “Ngày ấy quên mất cảm ơn ngươi.”

“Sao huyện chủ lại nói như thế?” Vương Trác vội lắ đầu: “Sau này tiểu nhân mới biết huyện chủ giúp đỡ dân gặp nạn làm nhiều việc tốt, chúng thần có thể giúp đỡ huyện chủ, đấy là vinh hạnh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!