Lọc Truyện

 "Vậy anh đừng trách chúng tôi không khách sáo!"  

 

Đám bảo vệ của Tân Tụ Nhân không phải học võ từ bé thì cũng là lính giải ngũ, ai nấy thân thủ lợi hại. Lời quản lý vừa dứt, đám người đó lập tức tiến lên. Chỉ cần quản lý hạ lệnh, họ sẽ lập tức động thủ.  

 

Mà Lâm Húc Đông lại đứng bên cạnh xem trò cười, còn nói lời châm biếm:  

 

"Đồ chó má không biết trời cao đất dày, phải dạy dỗ lại cho tốt mới được!"  

 

Đám bảo vệ vừa định động thủ thì có một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ vang lên từ phía đại sảnh:  

 

"Dừng tay!"  

 

Đám người quay đầu lại liền thấy một thiếu phụ xinh đẹp mơn mởn đang uyển chuyển bước từng bước trên đôi giày cao gót tiến lại gần.  

 

Thiếu phụ này cực kỳ xinh đẹp. Cô mặc một chiếc sườn xám màu trắng có hoa văn được thêu thủ công. Chiếc sường xám xẻ tà, lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng trẻo, nhẵn mịn nhỏ nhắn như ngọc vậy, khiến người khác bất giác muốn sờ vào.  

 

Ngực sườn xám khoét sâu một góc ở giữa, che bằng vải lưới. Nửa cung tròn trắng trẻo thoắt ẩn thoắt hiện dưới phần vải lưới.  

 

Thiếu phụ này bất luận là khí chất hay tướng mạo và cả cử chỉ dều vô cùng tao nhã, đều khiến người ta nảy sinh cảm giác phong tình vạn chủng. Nếu cô ta không phải thiếu phụ thì với sắc đẹp của mình, thì "Giang Thành Tứ Diễm" chắc chắn sẽ có vị trí của cô.  

 

Thiếu phụ tao nhã bước tới. Cô vừa tới trước mặt bọn họ, đám người kia liền nhao nhao chào hỏi:  

 

"Chào My Di!"  

 

My Di cũng không thèm nhìn họ, mà tới trước mặt Tô Dật, trang nhã cười:  

 

"Cậu Tô, đã lâu không gặp!"  

 

Trước kia trên thị trường dược liệu, My Di và Tân lão gia suýt nữa bị lừa, may mà Tô Dật ra tay tương trợ mới vớt vát được không bị tổn thất. Cuối cùng Tô Dật lại chuyển nhượng lại Dã Sơn Tham của mình cho bọn họ.  

 

Tô Dật cười gật đầu, mà My Di quay đầu lại nhìn quản lý bảo vệ, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng.  

 

"Vị tiên sinh này là khách quý của Tân gia chúng ta! Sao mấy người lại có thể vô lễ như vậy!"  

 

Quản lý nghĩ thầm, sao tôi biết được anh ta là ai chứ, trên mặt anh ta cũng đâu viết chữ gì. Nhưng lời này anh tuyệt đối không dám nói ra, anh vội vã gật đầu khom lưng nói với Tô Dật:  

 

"Thật sự xin lỗi ngài, đều trách chúng tôi có mắt không tròng. Mong ngài đừng chấp nhặt với tiểu nhân như chúng tôi..."  

 

Quản lý liên tục xin lỗi, anh ta thật sự sợ sẽ mất đi công việc này.  

Tô Dật không hề trách quản lý, dù sao đây cũng là chức trách trong công việc của anh.  

 

Lâm Húc Đông đứng bên cạnh mặt đen như đít nồi. Anh không thể ngờ Tô Dật lại quen My Di. Nhưng anh vẫn không chịu cúi đầu, lập túc nói với My Di:  

 

"My Di, Lâm gia chúng ta chính là khách VIP của Tân Tụ Nhân của cô! Hơn nữa hôm nay chúng tôi đã bao trọn nhà hàng rồi, cô làm như vậy, có phải là không thích hợp lắm không..."  

image

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!