Lọc Truyện

Thần Y Cái Thế - Lâm Uyển Dung -Tô Dật

 
             Giang Thành nhiều người đẹp, lại là thành lớn nhân khẩu đông, vì thế cho nên tổng bộ của Nhã Đại Trung Quốc liền được xây dựng tại đây.  

             Hai người đậu xe xong, vừa mới vào cửa thì bỗng nhiên bị hai bảo vệ to cao chặn lại không cho bọn họ tiến vào khu làm việc. Lâm Uyển Dung vội vàng nói: “Tôi là người bên công ty Hoàn Á, là Tưởng tổng Tưởng Tiến mời chúng tôi tới tham dự Hội nghị đại lý…”  

             Quả thật tối qua Tưởng Tiến đã nói như vậy, nhưng tiền đề là anh ta phải chiếm được Lâm Uyển Dung thì mới tính.  

             Bảo vệ liếc mắt nhìn Lâm Uyển Dung và Tô Dật: “Không được, trong thông báo mà chúng tôi nhận được không có công ty Hoàn Á của mấy người.”  

             Lâm Uyển Dung không biết phải làm sao, cô chỉ có thể lấy di động ra trực tiếp gọi cho Tưởng Tiến.  

             Ngày hôm qua Tưởng Tiến không chiếm được Lâm Uyển Dung, đồng thời bị Tô Dật bóp vỡ cả xương bả vai, còn nốc vào hơn ba bình rượu trắng, nửa đêm phải vào bệnh viện rửa dạ dày. Nếu không phải hôm nay còn có hội nghị quan trọng buộc hắn ta phải gắng gượng dậy đi làm, thì có lẽ hiện tại hắn vẫn đang nằm trong viện.  

             Có người nhận điện thoại, Lâm Uyển Dung vội vàng nói:   

             “Tưởng tổng, tôi là Lâm Uyển Dung, tôi đang đứng dưới lầu công ty anh, bảo vệ…”  

             Lâm Uyển Dung còn chưa dứt lời, Tưởng Tiến đã lớn tiếng mắng:  

             “Nhã Đại chúng tôi sẽ không hợp tác với cái công ty bé xíu rách nát của các người! Cô cũng đừng có mơ lên đây gặp tôi nữa! À đúng rồi, tôi sẽ nói cho cô vì sao lại như vậy, đó đều là do thằng người yêu ăn mày của cô ban tặng đấy, cô có muốn trách thì đi mà trách nó!”  

             Lâm Uyển Dung vừa muốn mở miệng tranh thủ, Tô Dật bỗng nhiên đoạt lấy điện thoại trực tiếp nói:   

             “Họ Tưởng, tôi cho anh năm phút, nếu anh không tự mình xuống đón chúng tôi, có hậu quả gì thì anh tự chịu trách nhiệm!”  

             Tô Dật vừa dứt lời, bên kia đầu dây lập tức truyền tới giọng nói đầy giận dữ:  

             “Con mẹ nó, một thằng ăn xin như mày thế mà cũng đòi đe dọa tao! Tao nói cho mày biết, tao bây giờ không rảnh, tao còn phải họp. Đợi tao họp xong, tao nhất định sẽ giết mày!”  

             Hôm qua Tưởng Tiến ăn đủ khổ, hôm nay hắn ta cố ý dùng tiền mời mấy tay ác ôn, còn đang nghĩ xem nên trả thù Tô Dật như thế nào đây. Không nghĩ tới Tô Dật thế mà lại chủ động tới, đồng thời còn dám uy hiếp hắn ta.  

             Tô Dật cũng không nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại. Đối thoại của hai người, Lâm Uyển Dung cũng nghe thấy, cô có hơi lo lắng nói:  

             “Thôi vậy, chúng ta trở về thôi…”  

             Lâm Uyển Dung sợ lại xảy ra rắc rối gì nữa, đến lúc đó không dễ giải quyết cục diện. Dù sao Nhã Đại cũng là một công ty có tiếng, nhân viên cấp cao ở đây đều có bối cảnh lớn, hắc bạch đều ăn.  

             Tô Dật khẽ cười, anh đưa tay vuốt sợi tóc trước trán của Lâm Uyển Dung ra sau tai, từ tốn cười nói:  

             “Đừng lo, có chồng cô đây rồi.”  

             Đến lúc này rồi mà Tô Dật còn cợt nhả nói đùa, Lâm Uyển Dung tức giận liếc anh một cái.  

             Mấy bảo vệ bên cạnh thấy Tô Dật trông như thằng ăn mày thế mà lại vô cùng thân mật với cô gái tựa như thiên tiên là Lâm Uyển Dung, ai nấy đều ghen tị đến đau cả mề.  

             Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng năm phút đồng hồ, Tưởng Tiến vẫn không xuống. Tô Dật cười lạnh một tiếng, anh kéo tay Lâm Uyển Dung đi về phía sảnh triển lãm.  

             Sảnh triển lãm không thuộc khu làm việc, đây là nơi các đại lý lựa chọn hàng mẫu, khách hàng cũng có thể tùy ý tham quan. Bảo vệ đương nhiên không thể cản trở hai người.  

             Vừa đến sảnh triển lãm, Lâm Uyển Dung vội vàng rút tay ra khỏi Tô Dật, cô vừa lo lắng vừa thắc mắc hỏi:  

             “Đến đây làm gì?”  

             Tô Dật vẫn cứ cười ha ha nói:  

             “Cô đừng quan tâm, cứ nghe tôi là được.”  

             Tô Dật mặc dù vừa cười vừa nói, thế nhưng trong giọng nói vẫn chứa khí thế không cho người khác nghi ngờ. Điều này khiến cho Lâm Uyển Dung có hơi bất ngờ.   

             Vừa nói xong Tô Dật liền tới trước tủ trưng bày, mở ra một lọ kem dưỡng tay, sau đó nói với Lâm Uyển Dung:  

             “Qua đây, giơ tay ra.”  

             Lâm Uyển Dung mặc dù không biết Tô Dật muốn làm gì, thế nhưng cô vẫn đưa tay ngọc của mình tới trước mặt Tô Dật.  

             Chỉ thấy Tô Dật quyệt lấy kem dưỡng da tay trong lọ rồi thoa lên mu bàn tay của Lâm Uyển Dung. Vừa mới thoa lên một vòng, chợt thấy mu bàn tay của Lâm Uyển Dung vậy mà lại nổi lên mụn nhỏ đo đỏ.  

             Phái nữ đều thích trưng diện, đối với da dẻ của mình càng là bội phần quý trọng. Thấy mu bàn tay mình như vậy, Lâm Uyển Dung bị dọa cho hồn bay phách lạc, không khỏi hét lên một tiếng:  

             “Tay tôi, tay tôi bị sao vậy?”  

             Lâm Uyển Dung vừa la lên, không ít thương gia xung quanh đều nghe tiếng đi qua. Thấy bàn tay của Lâm Uyển Dung, mấy người này cũng giật nảy cả mình, cả đám bắt đầu ồn ào bàn tán.  

             Quản lý phụ trách sảnh triển lãm cũng bị dọa hoảng, cô vội vàng nói:  

             “Không thể nào, sản phẩm này chúng tôi đã bán rất lâu rồi, chưa có khách hàng nào phản ánh là xảy ra tình trạng dị ứng. Đây chắc chắn không phải là vấn đề do sản phẩm của chúng tôi, nhất định là do da của quý cô này có vấn đề…”  

             Tô Dật hừ lạnh một tiếng, anh nhìn cô quản lý này, hỏi ngược lại:  

             “Đây chính là nghệ thuật kinh doanh của Nhã Đại các người? Khí xảy ra chuyện không tự kiểm điểm chính mình trước, ngược lại đi trách khách hàng?”  

             Quản lý còn muốn biện giải, Tô Dật cầm lấy kem dưỡng, cười lạnh nói:  

             “Nếu cô đã không tin, vậy thì cô đến thử đi. Mọi người đừng quên quay lại video nhé.”  

             Vừa nói xong, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra, Lâm Uyển Dung cũng bắt đầu quay video.  

             Quản lí nhận lấy kem tay, nhưng cô ta cũng không vội bôi mà nhìn qua một lượt Tô Dật cùng Tô Uyển Dung.  

             Lâm Uyển Dung tuy rằng xinh đẹp, ăn mặc cũng có guu nhưng Tô Dật lại lôi thôi lếch thếch, nhìn như một kẻ ăn mày. Thấy vậy cô ta liền cười nhạt một chút, trào phúng nói:  

             “Tôi thấy các người không phải là đến xem đồ mỹ phẩm mà là cố tình tới ăn vạ, Loại kem dưỡng da tay này tôi vẫn dùng suốt, sáng này còn thoa, sao có thể có vấn đề gì chứ?”  

             Nói xong, quản lý nhẹ nhàng thoa một lớp lên tay sau đó liền giơ tay lên xoay về hướng mọi người nói:  

             “Đây, có vấn đề gì không?”  

             Mọi người quan sát, thấy mu bàn tay cô ta quả thực hoàn toàn không xuất hiện vấn đề gì.  

             Quản lý vừa định thu tay, đột nhiên mu bàn tay cô ta bắt đầu ửng đỏ, đồng thòi nổi lên một mảng mụn đỏ.  

             “Sao, sao có thể?”  

             Quản lý vội vàng tìm khăn giấy, cô ta dùng sức lau mu bàn tay, mà lúc này, Tô Dật cười lạnh hỏi:  

             “Cô nói chúng tôi ăn vạ, vậy thì chẳng lẽ cô cũng là đồ ăn vạ?”  

             Tô Dật vừa dứt lời, mọi người đều cười ồ lên.  

             Vài đại lý càng là sợ hãi trong lòng, nói:  

             “Chúng tôi vẫn luôn bán sản phẩm của Đại Nhã các cô, nếu đây mà là khách hàng sử dụng, xảy ra chuyện gì thì tính cho ai?”  

             “Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Các người phải cho chúng tôi một lời giải thích.”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!