Lọc Truyện

Thần Y Cái Thế - Lâm Uyển Dung -Tô Dật

Bãi đỗ xe ngầm tối tăm. 

Chỉ thấy một người đàn ông béo ục ịch kéo một mỹ nữ chân dài, xô xô đẩy đẩy chuẩn bị bước lên xe. 

Người phụ nữ khá thanh tú, mặc một bộ đồ công sở trông rất trí thức, quần lụa đen chân dài, đàn ông nhìn thấy quả thật không nhịn được suy nghĩ bậy bạ. 

Người phụ nữ hoảng hốt, vẻ mặt bối rối, nài nỉ nói: 

"Hôm nay quên đi được không, lát nữa bị sếp phát hiện thì không tốt, đợi đến buổi tối đi, đến lúc đó anh muốn thế nào cũng được..." 

Người đàn ông mập mạp lại không hề để ý. 

"Mẹ nó! Gan em cũng nhỏ quá rồi, sao phải sợ cô ta? Lát nữa anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà, cô ta còn không bằng một cái rắm! Sau này đi theo anh đây, đảm bảo em không lo thiếu ăn thiếu mặc..." 

Nói xong, anh ta lôi kéo người phụ nữ kia một trận, hai người lên xe. 

Người phụ nữ quay đầu liếc mắt một cái, trên bãi cỏ cách đó không xa có một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang nhìn bọn họ với vẻ thích thú. 

Mặc dù Tô Dật đẹp trai, nhưng quần áo cũ nát, trông rất bẩn thỉu, chẳng khác gì một kẻ ăn mày. 

Thấy bên cạnh có người, người phụ nữ hoảng sợ, vội nói: "Lâm tổng, đừng, bên kia có người..." 

Nhưng Tô Dật chẳng hề để ý, cười ha ha: "Hai người cứ tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua thôi, không thấy gì cả..." 

Người đàn ông mập mạp nhìn sang, sắc mặt không hài lòng: "Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ông đây giết mày..." 

Nói xong, người đàn ông kẹp đũng quần, chổng mông lên xe. 

Hai người này cũng không phải lần đầu tiên chơi ở trên xe, đã sớm quen thuộc, động tác cởi đồ vô cùng thành thạo nhanh chóng, trong xe lập tức tràn ngập cảnh xuân ướt át nóng bỏng. 

Tô Dật vẻ mặt mong đợi nhìn chiếc ô tô lắc lư, cười ha ha, bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một!" 

Người đàn ông mập mạp tựa như phối hợp với màn trình diễn của Tô Dật, cuối cùng theo một tiếng hét của Tô Dật, người đàn ông vẻ mặt bi thương kéo quần lên. Người phụ nữ trong lòng thất vọng, chỉ là không dám nói ra. 

Chuyện tốt còn chưa bắt đầu đã kết thúc. 

Màn trình diễn trên xe vừa kết thúc, một chiếc Sedan màu đen chậm rãi tới gần, Tô Dật ngẩng đầu nhìn. 

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống. 

Người phụ nữ này độ tuổi đôi mươi, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, mặc một chiếc váy bó sát, tôn lên vóc dáng nuột nà hoàn mỹ. 

Nhưng trong mắt cô có một tia âu lo. 

Cô chính là tổng giám đốc của công ty thương mại Hoàn Á, được mệnh danh là một trong "Giang Thành tứ diễm", Lâm Uyển Dung. 

Lâm Uyển Dung vừa bước xuống xe, Tô Dật liền tiêu sái bước tới, nhìn bộ dạng gợi cảm này, chậc lưỡi nói: "Cô chính là Lâm Uyển Dung, Lâm tiểu thư?" 

Lâm Uyển Dung sững sờ, trong lòng nghi hoặc, cô không biết người này, chẳng lẽ là ăn xin? 

Lâm Uyển Dung gật đầu: "Đúng vậy, xin hỏi anh là?" 

"Tôi là Tô Dật, chúng ta đã hẹn gặp nhau!" 

Tô Dật vừa dứt lời, Lâm Uyển Dung có chút khó tin. 

Người đàn ông gầy yếu quần áo rách nát trước mặt vậy mà lại là bác sĩ mà cô tìm, chuyện này cũng thật đáng buồn, xem ra vẫn phải tìm tiếp rồi. 

Lâm gia là một gia tộc lớn ở Giang Thành, quan hệ tài chính đều vô cùng vững chắc, nhưng trời không chiều lòng người, mấy ngày trước lão gia tử đột nhiên đổ bệnh nặng, hấp hối. 

Đi rất nhiều bệnh viện lớn đều vô ích. 

Lâm Uyển Dung và lão gia tử ông cháu tình thâm, cô âm thầm tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng khắp nơi, cố gắng cứu sống lão gia tử. 

Hôm qua có người liên lạc với cô, nói có thể chữa khỏi căn bệnh của Lâm lão gia tử, không ngờ lại là tên nhóc trước mặt, tự xưng mình là bác sĩ, chi bằng nói là một tên ăn mày thì đúng hơn. 

Nhìn thấy Tô Dật thảm như vậy, Lâm Uyển Dung tỏ vẻ không hài lòng, bác sĩ gì chứ, người này tám phần là tới lừa tiền! 

Đúng lúc này, người đàn ông trong xe đẩy cửa bước xuống, ném một túi văn kiện cho Lâm Uyển Dung, hừ lạnh một tiếng: "Đây là bản phân chia tài sản trong nhà, mọi người đều đồng ý rồi, chỉ còn thiếu chữ ký của cô thôi!" 

Người đàn ông này là cháu đích tôn của Lâm gia, Lâm Húc Đông, là gia chủ tương lai của Lâm gia, cũng là người vui mừng nhất khi Lâm lão gia tử qua đời. 

Lâm Uyển Nhi không để ý tới Lâm Húc Đông, cô đã sớm biết nội dung hợp đồng, ngoại trừ Hoàn Á, một công ty nợ nần thua lỗ hàng năm, Lâm Uyển Dung không có tư cách thừa kế bất kỳ tài sản nào khác. 

Thừa kế tài sản gì chứ, chi bằng nói là thừa kế một món nợ còn hơn. 

Lâm Uyển Dung bất mãn nhìn Lâm Húc Đông: "Ông nội vẫn còn sống, mà anh đã không chờ kịp nữa rồi?" 

Lâm Húc Đông hừ lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Đừng nhiều lời, ông già kia còn sống được mấy ngày chứ! Mau ký đi, con còn có thể lấy được Hoàn Á. Nếu không cuối cùng đến cả một cọng lông cũng không lấy được!" 

Lâm Húc Đông được nuông chiều từ bé, là ác bá trong thế hệ trẻ của của Lâm gia, không ai dám chọc anh ta. 

Lâm Uyển Dung lạnh mặt, giọng điệu lạnh lùng: "Anh muốn ký thì tự ký, tôi đã tìm được bác sĩ cho ông nội, ông ấy sẽ khỏe lại..." 

Lâm Húc Đông đã mong chờ Lâm lão gia tử chết từ lâu, bây giờ Lâm Uyển Dung lại nói vậy khiến Lâm Húc Đông nổi trận lôi đình: "Nhiều bệnh viện lớn như vậy cũng đều bất lực, cô có thể tìm được bác sĩ? Thần tiên cũng vô dụng!" 

Lâm Húc Đông vừa nói vừa nhìn Tô Dật bằng vẻ mặt khinh thường: "Hóa ra tên ăn mày này lại là bác sĩ mà cô tìm đến sao? Được đó, em gái à, em cũng có bản lĩnh thật!' 

Lâm Húc Đông bình thường ăn to nói lớn quen rồi, chỉ là một tên ăn mày, sao anh ta có thể để trong mắt. 

Bị Lâm Húc Đông chế giễu, Tô Dật cũng không tức giận, cười nói: "Tôi là bác sĩ, nếu không ngại, tôi có thể chứng minh ngay tại đây cho anh xem, anh trai ba giây?" 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!