Lọc Truyện
Này, đồ vật nhỏ, lúc trước nếu ta hiểu chuyện một chút, nhẫn nại chờ Phượng Ẩn niết bàn xong rồi mới đi hỏi mượn Hỏa Hoàng Ngọc, nàng cũng sẽ không bị ta làm hại mất hết linh lực, hồn phách tiêu tán ở Tam giới."

Trong cấm cốc Đại Trạch Sơn, Cổ Tấn đang cầm Túy Ngọc Lộ nhớ lại cảnh trong rừng cổ ngô đồng, vừa mân mê cái bụng mềm mại của Thủy ngưng thú, vừa buồn bã như mất của rồi thở dài. Trên hông hắn đeo một miếng đá đỏ rực, đó chính Hỏa Hoàng Ngọc chứa hồn phách và linh lực của Phượng Ẩn bị tản ra, rồi sau đó hóa thành miếng Hỏa Hoàng Ngọc màu đỏ bình thường.

Thủy ngưng thú đã tỉnh lại vào buổi chiều, giả bộ mê man cả nửa ngày, nghe xong câu chuyện cũ năm xưa, xuân thu bi thương, ân hận đã làm, cho tới nửa đêm, thì bị hương thơm của Túy Ngọc Lộ làm cho thèm không nhịn được. Không biết lúc nào nó lật người lại, dùng móng vuốt nhỏ đang run rẩy, nhẹ nhàng cào cào ngón tay của Cổ Tấn để trên bụng nó.

Cái cào này làm cho tiểu Thần quân của chúng ta ngây ngẩn cả người. Cổ Tấn liên tục cúi đầu nhìn, chạm vào một con mắt vừa đen trong suốt vừa trơn bóng. Thủy ngưng thú cứ như vậy ngồi xổm trong lồ ng ngực của hắn, móng vuốt nhỏ lôi kéo đầu ngón tay hắn, tràn đầy khâm phục nhìn hắn.

Không đến một giây, trái tim Cổ Tấn lập tức trở nên mềm mại. Hắn giơ tiểu thú lên ngang bằng hắn, kinh ngạc thốt lên: "Ồ, tiểu gia hỏa, ngươi rốt cuộc đã tỉnh?"

Thủy ngưng thú mở to đôi mắt đen thui, yếu đuối gật đầu một cái. Sau đó, ánh mắt chầm chậm từ mặt Cổ Tấn di chuyển đến đến bình Túy Ngọc Lộ trên bàn đá bên cạnh hắn.

Cổ Tấn bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười, "Có phải đói bụng không?"

Hắn vội vàng đem Thủy ngưng thú đặt ở trên đùi. Để bình Túy Ngọc Lộ ở lòng bàn tay đưa tới trước mặt tiểu gia hỏa. Thủy ngưng thú động đậy cái mũi, móng vuốt nhỏ để trên đùi hắn, lảo đảo hai bước, cuối sát vào lòng bàn tay của hắn thè lưỡi ra li3m.

Đầu lưỡi mềm mại vừa chạm vào lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt ngây thơ, thỏa mãn của Thủy ngưng thú, lòng Cổ Tấn vui hơn hẳn. Tuy nói từ nhỏ, tính tình hắn vô pháp vô thiên lại không thảo ăn, nhưng trong cấm cốc này ngoại trừ hắn ra không có bất kỳ vật sống nào. Vật nhỏ này và Bích Ba có bản thể thủy ngưng thú tương tự nhau, chính là bảo bối sống của hắn. Hắn mất thời gian nửa năm để làm thức tỉnh nó đều không có quy tắc. Hôm nay không dễ gì tỉnh lại, đừng nói là hai bình Túy Ngọc Lộ, dù bắt hắn dùng linh lực hàng ngày cấp dưỡng, cũng không có lý do gì để miễn cưỡng.

Hắn cười mừng rỡ, nhưng không thấy được sự đắc ý giảo hoạt trong mắt Thủy ngưng thú, hoàn toàn không giống một tiểu thú hồn nhiên, ngây thơ mới sinh ra.

Chớp mắt một cái, Thủy ngưng thú đã thức tỉnh hơn nửa tháng. Linh lực nó yếu ớt, lại lười nhác. Thường ngày, điều nó thích nhất chính là nằm trong lòng Cổ Tấn ngủ gật. Một đôi chân nhỏ, ngắn, cực kỳ tự phụ, rất ít đi xuống đất. Ngoại trừ lúc Cổ Tấn tắm rửa, nó hầu như đều được ôm đi. Mặc dù miệng nó không thể nói tiếng người, chỉ có thể phát ra tiếng thú ô ô, nhưng cực kỳ thông minh, nghe hiểu được lời Cổ Tấn nói.

Lại qua một tháng làm người mẹ già, Cổ Tấn hậu tri hậu giác mà hiểu được hài tử không thể được nuôi dưỡng quá yếu ớt. Ngày hôm đó, sau khi cho Thủy ngưng thú ăn Túy Ngọc Lộ no, đặt nó trên bàn đá rồi tiến hành dạy bảo nghiêm túc.

* Hậu tri hậu giác -> nhận thức một sự việc muộn màng, trong khi người khác đã biết biết trước việc này.

"Này, tiểu gia hỏa, lại đây, chúng ta thương lượng chuyện này." Thấy tiểu thú trợn mắt to, Cổ Tấn khom người từ từ dạy bảo, "Ngươi là Thủy ngưng thú, tốt xấu gì tổ tiên cũng là Thần thú Thượng Cổ nhất mạch, sau này không thể cả ngày được ta ôm, ngươi phải học cách đi, còn có bay nữa." Cổ Tấn đập hai tay vào nhau, hếch cằm nhìn lên bầu trời, "Ngươi có cánh, phải học bay mới được."

Thủy ngưng thú liếc mắt nhìn hắn, vui vẻ đi hai bước trên bàn đá, duỗi một cái chân chứng minh bản thân biết đi. Lại hừ hừ, chọc chọc vào móng vuốt, thu hồi cánh, co mình lại thành hình dáng quả cầu, lắc đầu, xoay người không nhìn Cổ Tấn, với bộ dáng muốn nói rõ không muốn học bay.

Cổ Tấn sững sờ, nhất thời dở khóc dở cười. Đột nhiên nhớ tới những năm kia ở Thanh Trì Cung, Phượng Nhiễm và Thiên Khải từng li từng tí dạy bảo hắn khôn lớn, thật không dễ dàng. Nuôi đứa trẻ này, quả nhiên là công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Hắn niệm tiên quyết, một cái bình ngọc đựng Túy ngọc Lộ xuất hiện trong không trung trên bàn đá, "Này, mỗi ngày ngươi phải bay một lát, thì ta sẽ cho ngươi thêm một bình nhỏ Túy Ngọc Lộ để uống, như thế nào?"

Nửa năm, Thanh Y mới đem Túy Ngọc Lộ đến một lần, Cổ Tấn vì Thủy ngưng thú khỏe mạnh, trưởng thành, có thể nói là rót vốn vô nó.

Lỗ tai tiểu thú giật giật, hiển nhiên là nghe hiểu được. Nhưng nó không phải Thủy ngưng thú háu ăn. Cổ Tấn không biết Túy Ngọc Lộ đối với hắn chỉ là ăn vặt, nhưng đối với tiểu thú tiên lực yếu ớt chính là tiên lộ thượng phẩm để củng cố tiên linh. Nó ngày ngày hừ hừ chít chít muốn uống, cũng là muốn làm cho mình nhanh chóng hóa hình, không cần phải ở bộ dạng thú yếu ớt.

"Này!" Cổ Tấn đi hết nửa vòng, chạm vào đầu tiểu thú, "Đợi sư phụ xuất quan, thời hạn cấm túc ta đã hết, nếu ngươi không biết bay, làm sao xuất cốc! Sủng vật mà ngay cả bay cũng không biết, bổn tiên quân cũng sẽ không mang theo bên người...!" Cổ Tấn đến cùng cũng là tâm tính thiếu niên, nháy mắt xem ra đã lừa dối được Thủy ngưng thú ngây thơ.

Thủy ngưng thú liếc mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm xem thường. Tuy nói nó phá vỏ chui ra mới hơn nửa năm, nhưng nó mơ hồ cảm thấy bản thân ngủ say đã lâu. Nếu muốn tính tuổi, chưa chắc so với thiếu niên này nhỏ hơn. Nhưng bây giờ tuy nó có chỉ số thông minh của một thiếu niên, nhưng tiên lực thật sự thấp kém, chỉ có thể giả dạng làm tiểu thú vướng víu ngay cả đường cũng không biết đi. Được rồi, tâm tính thiếu niên tiên quân này chất phác, thiện lương, đối với nó yêu quý thật lòng, hay là trước tiên cứ ở bên cạnh hắn, hóa thành hình rồi nói tiếp.

Trong lòng Thủy ngưng thú xoay vòng tính toán, mới không tình nguyện mà gật đầu, mở rộng hai cái cánh ra, coi như là đã đáp ứng.

Cổ Tấn cười híp mắt, ôm thân thể mềm mại của Thủy ngưng thú, hát một giai điệu nhỏ đắm mình dưới ánh mặt trời.

Vòng tay của thiếu niên mang theo mùi cam thảo và hương hoa trong trẻo cùng với sự ấm áp. Thủy ngưng thú nhìn bầu trời màu xanh lam thông qua khe hở giữa cánh tay hắn.

Thế giới bên ngoài sẽ như thế nào nhỉ? Nó nghiêng đầu nhìn mặt người thiếu niên, ánh mắt chớp chớp, giấu đi nụ cười mỉm và sự khao khát bên trong.

Tiểu thú lười thì cũng lười, nhưng đã hứa rồi, mỗi ngày sau khi ăn uống no đủ sẽ ở trong cấm cốc bay nửa canh giờ. Bay lượn đối vời nó tựa hồ như là năng khiếu bẩm sinh. Có nhiều lần vung đôi cánh mềm bay đến chỗ phong ấn ở đỉnh cấm cốc, đụng trúng chỗ phong ấn của Thiên Đế và lão Thượng quân Đông Hoa, nơi tụ hội thần lực, mém chút nữa bị tiên phạt đánh xuống. Nếu không phải lúc nào Cổ Tấn cũng để mắt đến nó, không biết nó sớm bị hai đạo phong ấn ở trên cấm cốc đánh thành thú nướng bao nhiêu lần rồi.

Thủy ngưng thú học xong bay lượn lại tinh nghịch như trẻ con làm cho Cổ Tấn đau đầu. Về sau không có biện pháp, mỗi ngày thiếu niên đều nơm nớp lo sợ ngay cả lúc ngủ đều muốn ôm tiểu thú, miễn là không để cho nó chuồn ra gây họa.

Có Thủy ngưng thú làm bạn, ngày tháng ở trong cấm cốc trôi qua nhanh chóng. Chớp mắt lại tới nửa năm, Thanh Y cuối cùng đã gửi tiếp tế đến, trước khi Túy Ngọc Lộ bị tiểu thú lãng phí. Cổ Tấn là một người lười biếng, ở Đại Trạch tu hành trăm năm nhưng tiên lực cũng không có gì tiến triển. Năm đó ở rừng cổ ngô đồng, cưỡng ép hấp thu thần lực của Phượng Ẩn đã bị phong ấn của Thiên Khải cũng bị chôn vùi trong thần cách. Ngược lại là nửa năm này, hắn vô số lần hãi hùng khiếp vía mà cứu Thủy ngưng thú từ trong phong ấn, lại dốc lòng tu luyện, tiên lực đã tăng lên nhiều. Hôm nay, đã có thể ôm tiểu thú linh hoạt xuyên thẳng qua giữa hai đạo phong ấn, mà không bị đánh thành than đen.

Khi hắn ôm Thủy ngưng thú còn bị ngăn cách bởi hai đạo phong ấn trông mờ mờ ảo ảo nhưng khôi ngô, tuấn tú. Lúc hắn xuất hiện ở trước mặt Thanh Y, tiểu đạo đồng rõ ràng kinh ngạc, cằm rớt xuống. Hắn nghe nói là vị tiểu sư thúc này mặc dù có linh căn người người hâm mộ, nhưng lại chỉ ôm Túy Ngọc Lộ ở đạo trường phơi nắng. Từ trước đến giờ luôn lười tu luyện, là đệ nhất lười danh xứng với thực, tự cổ chí kim ở Đại Trạch Sơn. Nửa năm không gặp, Cổ Tấn đã có thể đối phó với phong ấn của Thiên Đế và sư tổ một cách điêu luyện. Tiên lực tăng nhanh giống như uống thuốc tăng lực, quả thực là mặt trời mọc từ hướng Tây.

"Tiểu sư thúc, người đang ôm cái gì vậy?"

Cổ Tấn giơ Thủy ngưng thú lên, dương dương đắc ý nói: "Đây chính là tiên thú của sư thúc ngươi, thế nào, có đẹp không?"

Ai là tiên thú nhà ngươi? Thủy ngưng thú mắt nhíu lại, duỗi móng vuốt ra cào cào cánh tay Cổ Tấn, coi như là kháng nghị. Cổ Tấn xoa xoa bụng của nó trấn an, không có xem kháng nghị của tiểu thú ra gì.

Thanh Y tuy nhỏ, nhưng cũng là đệ tử đích truyền chân chính của Đại Trạch Sơn, căn cốt tất nhiên là rất tốt, liếc mắt liền nhận ra tiên lực của Thủy ngưng thú này thấp kém, ngay cả biến hình cũng không thể. Nhất thời nhìn sư thúc nhà mình cũng có chút đáng thương, thở dài, "Ồ, đúng là vậy, sư thúc, tiên thú này của người thật xinh đẹp, đó là vẻ đẹp đi ngàn dặm mới tìm được, tiên thú trong Đại Trạch Sơn chúng ta núi so ra đều kém hơn." Lời nói ra của tiểu đạo đồng đặc biệt chân thành, thậm chí còn dùng tới phương ngữ của quê nhà trước khi tu đạo để chứng minh, Cổ Tấn và Thủy ngưng thú nghe thấy đều thoải mái, híp mắt lại.

"Chỉ là trong cấm cốc này còn có vật sống sao? Nhưng con nghe sư huynh nói.., từ sau khi người bị giam, ở dưới cốc, ngay cả chuột tinh cấp thấp nhất cũng không muốn đi vào. Ái chà, tiểu sư thúc, người nói người năm đó không có chuyện gì đi chọc vào tiểu Phượng quân Ngô Đồng Đảo làm cái gì? Còn trẻ như vậy mà bản thân bị giày vò trong cấm cốc không thấy mặt trời... Người xem, thân thể con đã nhỏ, mà gân cốt lại non, cứ mỗi nửa năm đều ôm thùng chạy lên, chạy xuống Đại Trạch Sơn, ngộ nhỡ bị đè hỏng người, không cao lên được thì sao?"

Cổ Tấn và Thủy ngưng thú, bốn con mắt tỏa ra lục quang, vẫn không động đậy mà nhìn chằm chằm vào cái thùng lớn tràn đầy linh khí ở trong lòng Thanh Y. Không biết làm sao tiểu đạo đồng lại rất thành thật, chỉ lo cùng tiểu sư thúc ôn chuyện, tán gẫu. Tính tình Cổ Tấn không kiên nhẫn, cuối cùng đã ngắt lời tiểu sư điệt dài dòng: "Được rồi, được rồi, Túy Ngọc Lộ lần này chia cho ngươi hai bình, đợi sư phụ xuất quan, ta trở về sơn môn rồi sẽ đem bộ bàn cờ lung linh của ta tặng cho ngươi."

Thanh Y tuổi còn nhỏ nhưng lại rất mê chơi cờ. Lúc nhập đạo, ngay cả tiên khí lựa chọn để luyện hóa cũng đều là quân cờ. Mọi người ở Đại Trạch Sơn đều biết việc này. Ngay lập tức, tiểu đạo đồng cảm thấy hài lòng, cười híp mắt, "Ôi chao, nhưng bàn cờ lung linh của tiểu sư thúc là dùng vương ngọc san hô của Nam Hải làm thành, quý giá như vậy, tặng cho con sao được, nhưng sư phụ thường dạy con "Trưởng lão ban thưởng không thể từ", con không thể không vâng lời người? Ái chà, vậy đợi người được ra ngoài, con lại đi núi Linh Ẩn tìm người. Tiểu sư thúc người đối với Thanh Y thật là tốt. Hai bình Túy ngọc Lộ này, con không lấy..., người uống nhiều một chút!"

Thanh Y niệm tiên quyết, thận trọng nâng cái thùng to cao hơn nửa người, xuyên qua phong ấn bay về hướng Cổ Tấn. Chờ Cổ Tấn tiếp nhận Túy Ngọc Lộ, rồi khom người hành lễ, sau đó nhanh chóng quay người chuẩn bị chuồn đi, sợ đi chậm vài bước thì Cổ Tấn sẽ hối hận.

"Thanh Y!" Giọng Cổ Tấn từ sau lưng truyền đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y xệ xuống, chầm chậm quay đầu.

Trong mắt Cổ Tấn lộ ra vui vẻ, nhưng nét mặt nghiêm túc, giơ Thủy ngưng thú trong tay lên rồi trịnh trọng nói với tiểu sư điệt: "Đợi ta ra ngoài sẽ đưa bàn cờ lung linh cho ngươi, nói với mấy vị sư huynh, trong cấm cốc ta có được một tiên thú, xin bọn họ ghi chép vào quyển phổ của sơn môn, cho nó một cái tên."

Thủy ngưng thú trong lòng của Cổ Tấn vừa rồi còn hừ hừ chít chít xù lông lên, giờ thì sững sờ, duỗi móng vuốt ra nhìn người thiếu niên.

Thanh Y khẽ giật mình, nhìn Thủy ngưng thú trong lòng Cổ Tấn, lúc này mới hiện ra vài phần coi trọng. Đại Trạch Sơn là sơn môn lớn ở Tiên giới. Vài ngàn năm trước, ngoại trừ Phượng tộc, Đại Trạch Sơn đã là sơn môn tu tiên đứng đầu Tiên giới. Hàng năm, linh thú, tiên thú hóa thành người và nhân tộc, tiên tộc muốn gia nhập sơn môn nhiều vô số kể.

Nhưng Đại Trạch Sơn chọn đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, gần năm trăm năm cũng chọn không quá mười đồ đệ chất phác, phẩm hạnh, căn cơ tốt để nhập sơn. Những người không trúng tuyển, nếu không nguyện rời đi, cũng có thể tự mình dốc lòng tu luyện ở chân núi, chờ cơ hội tuyển đồ đệ trăm năm một lần.

Năm trăm năm nay chỉ có mười người này được ghi vào quyển phổ của Đại Trạch Sơn, là đệ tử đích truyền của Đại Trạch Sơn danh tiếng. Cổ Tấn vừa mở miệng đã cho Thủy ngưng thú ghi vào quyển phổ, đúng là cho Thủy ngưng thú này vinh quang lớn.

"Tiểu sư thúc, nhưng Thủy ngưng thú này còn chưa hóa thành người?" Thanh Y ngập ngừng nói. Ngay cả hình người tiểu thú còn chưa biến thành, mà chỉ là tiên thú tùy thân của tiểu sư thúc. Hơn nữa, để nhập vào quyển phổ thành đồng môn thì phải được sư tổ tự mình tra xét căn cốt, phẩm tính mới được. Sư phụ có đồng ý để Thủy ngưng thú ghi tên vào quyển phổ không?

Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Thanh Y, Cổ Tấn cười cười, lộ ra sự giảo hoạt, "Ngươi đi nói với sư huynh, nói là... Thủy ngưng thú hiếm có, trời sinh có năng lực trị liệu an thần. Ngày ngày ta mang theo bên người, tiên lực đột nhiên tăng mạnh, thật sự không rời được nó. Chờ sư phụ xuất quan ta sẽ đi thỉnh tội với sư phụ, lão nhân gia người nhất định sẽ không trách tội sư huynh!"

Cổ Tấn nói xong, ôm Thủy ngưng thú và Túy Ngọc Lộ thong thả bay về dưới sơn cốc, để lại tiểu sư điệt thân mang trọng trách.

"A a a a! Tiểu sư thúc, người còn chưa nói cho con biết tên của Thủy ngưng thú! Con làm sao mà bẩm báo sư phụ ghi tên nó vào quyển phổ!" Thanh Y bất giác nhớ tới chuyện này liền gân cổ họng hướng Cổ Tấn la to.

Bóng lưng kia dừng lại, sau nửa ngày khoát khoát tay, giọng miễn cưỡng truyền đến, "Nó còn chưa hóa hình, lấy tên gì cũng phiền phức. Ngươi nói với sư huynh, dùng tên gọi chung chung của bản thể nó là được rồi! Dù sao Thủy ngưng thú cũng hiếm có, Đại Trạch Sơn chúng ta cũng chỉ có một con này."

Tiểu thú cao ngạo, tự tôn rốt cuộc bị cái từ " chung chung " chọc giận triệt để, đập cánh loạng choạng bay mất.

Cổ Tấn sững sờ, không để ý tới Thanh Y nữa, dở khóc dở cười, trực tiếp bay về dưới đáy cấm cốc dỗ dành tiểu thú.

Tính từ lúc Thanh Y rời đi, mặt trời lặn xuống, trăng tròn mọc lên. Thủy ngưng thú bay lên cái ổ trên cành cây ngô đồng ngồi một đống đã hai canh giờ không để ý đến Cổ Tấn.

"Này, tiểu gia hỏa, cả ngày ngươi không ăn cái gì rồi, đói bụng không?" Cổ Tấn ôm một bình đầy Túy Ngọc Lộ, đứng dưới cây cười nịnh nọt cười.

Trong Thượng Cổ giới đầy Thần thú, sợ là cũng không dám cau có trước mặt tiểu Thần quân, nhưng Thủy ngưng thú này ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên.

"Ái chà, ta không phải không để ý tên ngươi, ngươi còn chưa hóa hình. Trong túi càn khôn của ta, có một quyển ghi chép Thượng Cổ dị thú của Tam bá cho ta. Trong đó có rất nhiều Thần thú Thượng Cổ uy danh, ta đã nghĩ kỹ, mấy ngày nay để ngươi suy nghĩ kỹ lấy một cái tên hay, tương lai huynh đệ chúng ta hành tẩu Tam giới, không có một cái tên khí thế, làm sao uy vũ được?" Cổ Tấn niệm tiên quyết bay đến không trung, từ trong túi càn khôn móc ra một quyển sách cổ thêu bằng chỉ vàng, "Ngươi xem..."

Thấy Thủy ngưng thú không đếm xỉa tới hắn, Cổ Tấn dừng một chút, có chút ủ rũ, không biết đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giọng khàn khàn, "Ta không có xem nhẹ tên của ngươi, đời này ngươi phải mang theo cái tên này để sống trong Tam giới lục đạo. Chuyện này quan trọng lắm, ta để trong lòng luôn luôn nhớ kỹ, không có quên."

Thủy ngưng thú cho tới bây giờ chưa từng nghe giọng nói trầm thấp như vậy của Cổ Tấn, nó ngẩng đầu lên nhìn Cổ Tấn, tình cờ nhìn thấy sự sầu não trong đôi mắt của người thiếu niên, nó ngẩn người, chớp chớp mắt, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ vụng về trên vai Cổ Tấn

Cổ Tấn sờ lên cánh nó, lập tức nở nụ cười, "Ngươi không tức giận nữa hả?"

Thủy ngưng thú lúng túng rút đôi cánh đang ở trong tay Cổ Tấn về.

"Được rồi, được rồi, ta biết ngươi không còn giận nữa." Cổ Tấn biết rõ tính tình Thủy ngưng thú nhà mình cực kỳ cao ngạo, nhìn sắc trời rồi lắc lắc bình Túy Ngọc Lộ trong tay, "Ta không phiền ngươi nữa, ta vào trong nhà ngồi thiền, để Túy Ngọc Lộ cho ngươi ở dưới cây đó, ngươi đói bụng thì xuống đó uống." Hắn vừa xoa đầu tiểu thú vừa nói, bay xuống cây ngô đồng.

Bước chân Cổ Tấn đi vào phòng trúc xa dần, con mắt Thủy ngưng thú xoay tròn, thoáng nhìn thân ảnh thiếu niên biến mất ở trong phòng trúc, nó đập cánh bay xuống dưới cây ngô đồng, vững vàng đáp trên bàn bên cạnh Túy Ngọc Lộ.

Nó vung đôi cánh, Túy Ngọc Lộ trong bình bay lên không thành dòng nước bạc rơi vào trong miệng của nó. Nhưng trong chớp mắt, cả bình Túy Ngọc Lộ đã bị tiểu thú uống hết sạch, nó chép chép miệng, rõ ràng là uống chưa đủ. Không biết làm sao Túy Ngọc Lộ của Đại Trạch Sơn nửa năm mới có được một hồ, mỗi lần đều mang cho Cổ Tấn một nửa, không tiết kiệm mà uống hết sẽ không chịu được tới lần sau Thanh Y đưa tới. Thủy ngưng thú chán nản thở dài, lắc cái thân thể nhỏ, mập mạp, tùy ý nhìn lướt qua bên cạnh bàn, lập tức mở to mắt nhìn chăm chú.

Bên cạnh cái bàn đá, cái thùng lớn Túy Ngọc Lộ do Thanh Y đem tới lại được đặt ở dưới cây ngô đồng một cách hào phóng như vậy. Rõ ràng là vừa rồi Cổ Tấn vội vã dỗ dành tiểu thú, đã quên thu vào trong túi Càn Khôn. Thủy ngưng thú khịt khịt mũi, men theo mùi thơm của Túy Ngọc Lộ, đi vài bước về phía thùng lớn rồi lại cau mày dừng lại, nó cứ đi đi ngừng ngừng như vậy, giằng co gần nửa canh giờ, cuối cùng tiểu thú liếc mắt nhìn Cổ Tấn đang tập trung tu luyện trong phòng trúc, thấy chết không sờn mà nhảy vào thùng lớn.

Mặc kệ đi, uống ít một chút, tên ngốc kia sẽ không trách nó đâu! Nó nghĩ như vậy, đáp móng vuốt xuống dây thừng trên thùng, vung đôi cánh, Túy Ngọc Lộ như cột nước đổ vào trong miệng nó.

Có lẽ cảnh ban đêm hôm nay thật đẹp, tiểu thú nhất thời bị mờ mắt, linh lực đậm đặc của Túy Ngọc Lộ vừa vào trong cơ thể tựa như thuốc phiện làm cho không người nào có thể kháng cự được. Thủy ngưng thú ngước cổ, ánh sáng nhu hòa của trăng tròn chiếu rọi xuống, bất tri bất giác uống hết sạch sẽ Túy Ngọc Lộ trong thùng cao cỡ nửa người. Linh lực tinh khiết cùng với ánh trăng nhàn nhạt lướt nhẹ qua thân thể, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nhỏ của xương cốt được rèn tạo.

Đúng vào lúc này, chỗ trung tâm cây ngô đồng ở bên cạnh nổi lên một đạo lưu quang màu vàng, bay nhanh vào phòng trúc, ẩn vào Hỏa Hoàng Ngọc đeo trên eo Cổ Tấn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Dưới cây ngô đồng yên tĩnh, tiểu thú ngẩng đầu ngắm ánh trăng cả nửa ngảy, đột nhiên té xuống đất, Túy Ngọc Lộ dù là tiên lộ, nhưng là rượu mạnh, Thủy ngưng thú uống nhiều quá tất nhiên đã say đến nỗi không xác định được phương hướng. Một lúc sau nó mới bò từ mặt đất đứng dậy một cách khó khăn, rung đùi đắc ý mà lảo đảo bay về hướng ánh sáng phòng trúc.

Trong phòng trúc, bịch một tiếng, tiểu thú rơi xuống chính xác lồ ng ngực quen thuộc không gì so sánh được, sau đó ngủ say sưa.

Đêm trôi qua ngày lại đến, tia nắng ban mai hiện ra, ban ngày một lần nữa bao phủ cấm cốc.

Cổ Tấn tỉnh dậy sau buổi thiền, duỗi lưng một cái, vô ý chạm trúng cánh tay mềm mại trong ngực, khẽ giật mình. Hắn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt màu đen trong sáng, đơn thuần quen thuộc.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!