Lọc Truyện
Hơn nữa mỗi cuối tuần mẹ chồng, chồng cùng em gái đều sẽ lại đây thăm mình, tuy rằng không giống tình yêu cuồng nhiệt như tình nhân nhưng như vậy vừa thấy mặt liền gấp không chờ nổi thân thiết, nhưng so với những người phụ nữ khác ở trung tâm, ít nhất không  nghe được chuyện đêm không về ngủ, hoặc tin đồn tìm tiểu tam.

Phải biết rằng, trong những người phụ nữ vào trung tâm cùng Thẩm Hủy, mấy ngày hôm trước tiểu tam còn kiêu ngạo gọi điện thoại tới diễu võ dương oai, cái đó mới là đau đầu.

Mẹ Tống tuy rằng biết con trai vụиɠ ŧяộʍ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc trực tiếp nói ra, cái này coi như có lợi cũng có hại. Song nhìn thấy con dâu đang  trong thời kì hồi phục sau sinh, mẹ Tống cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa có mở miệng nhắc qua chuyện này.
Liền đến khi  Thẩm Hủy mãn cữ về nhà, buổi tối hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Trên bàn cơm hình chữ nhật, hai nhà người các ngồi một bên, mà vị trí bên cạnh Tống Tử Hoành cũng không thuộc về Thẩm Khê, phía trên Thẩm Hủy an ổn ngồi.

Mẹ Tống hy vọng con trai có thể quay đầu, không ngừng nhắc nhở hắn con trai chú ý chăm sóc con dâu, tỷ như:

"Tử Hoành múc cho Hủy chén canh, Hủy nhi chính là đã sinh cho con hai đứa con, nối dõi cho Tống gia ta."

" Món tôm này ăn ngon,Tử Hoành con lột vài con cho Hủy nhi nếm thử."

" .... "_

Mẹ đã lên tiếng, con trai, ba mẹ vợ đều ở đây, chẳng lẽ lại không cho mặt mũi, chỉ là, ánh mắt đảo qua nữ nhân ngồi  đối diện đang cúi đầu ăn cơm,  trong lòng hiện lên một tia không đành lòng.

Sở dĩ Thẩm Khê cúi đầu, cảm xúc hạ xuống chiếm cứ một bộ phận nhỏ, nhưng phần lớn chính là sợ mình không kiềm được mà muốn nhìn lén anh rể. Cô ở trên mạng xem qua một câu, một khi thích một người, tình yêu trong mắt sẽ giấu không được, cô sợ Thẩm Hủy mẫn cảm sẽ nhận thấy được.
Thấy đang cúi đầu ăn cơm,  đột nhiên trước mắt xuất hiện một chén canh, tầm mắt theo canh chén hướng lên trên di, nhìn đến mặt Tống Tử Hoành.

Tống Tử Hoành thực nhanh dời đi tầm mắt mang theo ý cười, dùng ngữ khí đùa giỡn nói.

"Không cảm ơn anh rể sao?"

"Cảm ơn anh rể."

Mắt to vô tội chớp hai cái, thanh âm vừa ngọt vừa ngoan, người nghe được ở đây đều muốn xoa đầu nhỏ, Tống Tử Hoành cũng không ngoại lệ.

Gần nhất rất ít nhìn thấy Thẩm Khê ngọt ngào như vậy nói cảm ơn, khóe miệng còn lên liền không buông quá, đầu óc vừa kéo đem mấy con tôm vừa  lộ toàn bộ để vào trong chén em vợ, trong miệng còn không ngừng nói.

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, ăn xong rồi anh rể lại lột cho em"

Thẩm Khê sợ tới mức vội đem tôm chuyển dời đến trong chén Thẩm Hủy.

"Chị ăn nhiều một chút, nếu anh rể lột không đủ, em cũng lột  thêm cho chị."
Nói xong, thật sự tay liền hành động

Vốn dĩ Thẩm Hủy còn có chút ghen tuông, nhìn đến bộ dạng em gái ân cần, một chút ghen tuông cũng không có, quay đầu trừng mắt nhìn chồng liếc mắt một cái.

"Anh thôi đi, em biết anh muốn có con gái!"

Mẹ Tống nhìn thấy không khỏi đến sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh, che miệng cười vài tiếng, chế nhạo nhìn về phía con trai.

"Ha ha, muốn có con gái, còn không nhanh nỗ lực.Nhìn Khê Khê có phải rất đáng yêu"

Mẹ Thẩm cũng cười nhìn về phía con gái lớn.

Ngay lúc Thẩm Hủy mở miệng , Tống Tử Hoành liền ý thức được điểm không đúng,  nếu là muốn theo dưới bậc thang, nên cũng đón ý nói hùa theo nói "Sẽ nỗ lực", tuy rằng biết nữ nhân sẽ không so đo, nhưng vấn đề là hắn không muốn cùng vợ sinh thêm con thứ ba.

Vì thế hắn tùy hứng lựa chọn không trở về vấn đề, cúi đầu uống một ngụm canh, khi  ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt mong chờ của mọi nhà nhìn mìn, trong đó mẹ Tống không giấu được tia hy vọng.
"Sao lại nhìn con như thế? Nào, ăn cơm ."

Thẩm Hủy có chút thất vọng rũ xuống con ngươi.

Tống Vân Y "Ha ha" cười hai tiếng, cứu tràng nói.

"Không nghĩ tới em trai lại đau lòng vì vợ nhe, em dâu vừa mới sinh xong, nên không đành lòng để vợ  lại chịu khổ."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, ba Thẩm mẹ Thẩm sắc mặt hoãn không ít, tuy rằng không nhất định là ý trong lòng hắn nhưng ít ra cũng dễ nghe một chút.

Không khí trên bàn cơm lần nữa sinh động lên, bất quá đề tài không còn xoay quanh Tống Tử Hoành cùng Thẩm Hủy, mà là chuyển dời đến Thẩm Khê.

Vì thế vốn định rút vào một góc yên lặng ăn cơm, Thẩm Khê không thể không trả lời. Lúc đang trả lời "muốn vào trường đại học nào", ánh mắt trộm ngắm về phía Tống Tử Hoành liếc mắt một cái.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!