“Vô Ảnh, vừa rồi ngươi có nhìn thấy là ai muốn đánh rớt mạng che mặt của Ngạo Nguyệt công chúa không?” Thanh Linh hỏi, nếu như nàng không có phân phó Vô Ảnh làm chuyện gì, Vô Ảnh sẽ vẫn giống như kiếp trước, ẩn trong bóng tối bảo vệ nàng.
“Vô Ảnh nhìn thấy tiểu thư có hứng thú với nữ tử mang mạng che mặt kia, cho nên đã ra tay đánh rớt mạng che mặt của nàng ta. Vô Ảnh tự tiện làm chủ, xin tiểu thư trách phạt.” Vô Ảnh nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
Thì ra người ra tay đánh rơi mạng che mặt của Ngạo Nguyệt chính là Vô Ảnh: “Không trách ngươi, ngươi đứng lên đi.” Nếu Vô Ảnh đã đánh rớt mạng che mặt của Ngạo Nguyệt, bây giờ nàng có trách cứ Vô Ảnh cũng không có ý nghĩa gì, vả lại nàng cũng rất hiếu kì nữ tử dưới mạng che mặt kia là ai. Hiện thời, biết được nữ tử kia là Ngạo Nguyệt rồi có lẽ ngược lại là một chuyện xấu.
“Cảm ơn tiểu thư”
“Ngươi trước đi theo Ngạo Nguyệt, nhìn xem nàng ta an trí Phong Lộng ở chỗ nào!” Nàng cân nhắc một phen rồi nói, nàng chủ yếu là lo lắng Ngạo Nguyệt lúc nãy ở Túy Lâu có thể đã nhận ra nàng, nếu nàng có thể bắt Phong Lộng làm tin, cho dù Ngạo Nguyệt có nhận ra nàng hay không, đối với nàng mà nói cũng có chỗ tốt.
“Vâng” Vô Ảnh cung kính, sau đó biến mất ở trước mặt Thanh Linh.
Không lâu sau, Hương Thảo đã mua phấn son, mà Vô Ảnh đã sớm không còn ở chỗ này.
Trên đường phố đột nhiên nổi lên gió lớn, gió lớn cuốn theo bùn cát thổi tới, khiến cho người đi đường thiếu chút nữa không mở mắt ra được. Sắc trời nhanh chóng tối xuống, nhìn có vẻ giống như là sắp sửa có trận mưa lớn.
Trên đường phố người đi đường thừa dịp cơn mưa còn chưa kéo tới, vội vàng lên đường.
Bão cát quá lớn, Thanh Linh cúi thấp đầu, mở khẽ mắt nhìn đường dưới chân. Chỗ này cách Phủ Hộ quốc Tướng quân không còn xa, nếu như nàng chạy nhanh một chút, cũng có thể sẽ chạy kịp về phủ trước khi mưa to.
Đột nhiên, nàng giống như đụng phải một bức tường thịt, chưa kịp ngẩng mắt nhìn, trên đỉnh đầu đã truyền tới giọng nói trêu tức: “Thanh Linh không thể chờ đợi mà yêu thương nhung nhớ bản tướng như vậy, bản tướng thật sự rất bất ngờ nha!”
2
Trước mắt nàng là vạt áo có thêu hoa văn bề bộn phức tạp màu tím nhạt, ngửi được mùi thơm ngát trên người của đối phương, không cần nhìn cũng đã biết nàng đụng trúng ai.
“Nói bậy, ai thèm yêu thương nhung nhớ ngươi chứ.” Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ của Tần Liễm, tức giận mà không biết xả chỗ nào, cái gì mà yêu thuơng nhung nhớ, rõ ràng là do hắn cản đường đi của nàng.
“Nàng đó.” Hắn thuận thế đáp.
“Ngươi vô sỉ!” Nàng đập một cái lên ngực của hắn.
“Xuống tay nhẹ một chút, nếu như nàng đánh phu quân tương lai của nàng thành tàn phế, coi chừng nàng thành quả phụ đó.” Hắn quả thật là loại người có bản lĩnh nói ra lời nói vô lại nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng lịch sự.
“Ta cam tâm tình nguyện làm quả phụ.” Nói xong nàng lui về phía sau hai bước, lnhấc chân đá tới đũng quần của hắn.
Sắc mặt của Tần Liễm nghiêm nghị, vội vàng tránh đi một cước kia của nàng: “Nàng làm thật hả.”
Không có đá trúng, nàng không khỏi ảo não buồn bực: “Có bản lĩnh thì ngươi đứng im đừng nhúc nhích, nhìn xem ta làm thật hay giả.” Chân nhỏ tiến lên phía trước tiếp tục đạp về phía Tần Liễm.
Lần này cũng không đá trúng, trái lại để cho hắn bắt được một chân của nàng mà kéo lại, nàng liền rơi vào lòng hắn, mà hắn chưa đầy một khắc đã nhanh chóng ở giữa đường ôm ngang nàng lên.
“Ngươi vô sỉ, mau bỏ ta xuống, Hương Thảo ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới giúp ta.” Bị một nam tử ôm ngang ở ngoài đường, nàng sắp mắc cỡ chết rồi.
Hương Thảo định tiến lên cứu vớt tiểu thư nhà mình, nhưng lúc vừa tiến lên lại nhận đước ánh mắt còn lạnh hơn với hàn băng ngàn năm của cô gia tương lai ném tới lập tức nàng yếu ớt lui về phía sau hai bước: “Tiểu thư, trời sắp mưa rồi, hay là nô tỳ chạy về phủ mang ô đến đón người nha.”
Không có biện pháp, ánh mắt của cô gia tương lai sắp làm nàng chết rét mất rồi, Hương Thảo khiếp đảm chạy đi trước. Tiểu thư, người tự cầu nhiều phúc đi.
Trong lòng Thanh Linh thầm mắng, Hương Thảo cái tên phản đồ này. Không thể nhờ vả người khác được, chỉ có thể dựa vào mình.
“Tần Liễm, ngươi buông tay ra.” Nàng dùng sức giẫy dụa. Nàng thật hoài nghi cái não mình có phải đã phá ra cái lỗ hay không, không có việc gì nàng đi trêu chọc Tần Liễm làm gì chứ.
Hắn đột nhiên cúi đầu, đến gần bên tai nàng ôn nhu nói: “Tuy Thanh Linh không sợ thành quả phụ, nhưng bản tướng lại đau lòng cho Thanh Linh, sẽ không để cho Thanh Linh phải trở thành quả phụ” Giọng nói truyền đến, hắn há mồm ngậm lấy vành tai oánh nhuận như trân châu của nàng nhẹ nhàng cắn một cái.
Vành tai truyền đến cảm giác ướt át và đau đớn nhỏ, tiếp theo có một luồng cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, khiến cho nàng không nhịn được mà run lên. Khí lực trên tay nhanh chóng mất đi, khiến nàng lần nữa không thể giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Sống hai đời, chưa từng có người nam tử nào đùa giỡn với nàng như thế, bây giờ nàng là vừa xấu hổ vừa giận, nhưng lại không thể làm gì, chỉ biết trợn to hai mắt ác độc trừng mắt nhìn hắn.
Không thể phủ nhận, lúc ngươi bị xui xẻo, ngay cả uống miếng nước cũng sẽ bị sặc.
Nàng bị hắn đùa giỡn thì thôi đi, mở to mắt trừng hắn còn bị gió thổi cát vào mắt!
Ông trời thật không có mắt mà!
“Á, đôi mắt của ta” Mắt bị cát bay vào mắt rất khó chịu.
Tần Liễm thấy nàng bị cát bay vào mắt, lập tức luống cuống, vội vàng ôm nàng đến dưới một mái hiên để tránh gió.
“Đau quá…” Nàng không nói nên lời, nước mắt ào ào chảy xuống, khiến người nào đó lại thấy đau lòng.
“Ngoan, đừng lo lắng, ta giúp nàng thổi cát ra.” Giọng điệu của hắn giống như đang dỗ dành hài tử mà an ủi nàng, lấy tay áo vụng về giúp nàng lau nước mắt.
“Ừ…” Nàng hiếm khi nhu thuận đứng yên, mặc cho hắn thổi mắt cho nàng.
“Khá hơn chút nào không?” Hắn hỏi
“Còn đau…. Đều tại ngươi…” Sao mỗi lần đụng phải hắn đều không gặp được chuyện tốt nào vậy.
“Được rồi, đều tại ta, đều do ta không tốt.” Hắn ôn nhu nói, nhẹ nhàng để ý thổi mắt cho nàng.
“Tại sao mỗi lần gặp ngươi đều không có chuyện tốt gì vậy.” Giọng nàng ai oán nói.
Hắn không đáp lại, trên mặt cũng là nụ cười bất đắc dĩ và cưng chiều.
“Khá hơn không?” Trong mắt hắn không giầu được lo lắng.
Nàng nháy mắt mấy cái, đôi mắt đã không còn đau như lúc nãy, nhưng nước mắt vẫn còn chảy. Người nào đó lần nữa cuộn lên ống tay áo, vụng về lau đi những giọt nước mắt kia cho nàng. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng và đau lòng cho nàng của hắn, lòng nàng không khỏi ấm áp.
Gió lớn vẫn chưa ngừng thổi, bầu trời đã bắt đầu rơi xuống những hạt mưa lớn như trân châu, chắc chắn không còn bao lâu, sẽ là mưa to tầm tả.
“Tin ta sao?” Tần Liễm đột nhiên hỏi, gió lớn thổi tới, ba nghìn sợi tóc đen như mực của hắn bay giữa không trung, bạch y bay phấp phới. Phong tư tuyệt diễm, phóng khoáng tiêu sái.
Thanh Linh không hiểu, nghiêng đầu sững sờ nhìn hắn.
Hắn duỗi một tay về phía nàng, từng đốt ngón tay rõ ràng, trắng noãn như ngọc.
Nàng bỗng dưng có một loại xúc động muốn tin tưởng ý lại vào hắn, đưa tay cho hắn, sau đó cầm lấy bàn tay kia. Trong lòng nàng nghĩ như vậy, sau đó vươn tay ra, đầu ngón tay vừa mới chạm tới tay hắn, liền bị hắn nắm chặt.
“Nhắm mắt lại!” Hắn nói.
Nàng nghe lời nhắm mắt lại.
Lúc này người đi trên đường đã thưa thớt hơn. Hắn lôi kéo nàng trên đường mặc sức chạy nhanh, bạch y tung bay, thanh sam bay múa, bạch y thanh sam hòa quyện vào nhau, giống như đôi bướm đang mặc sức bay múa trong thiên địa.+
Nàng nhắm hai mắt lại, tùy ý để bão cát đánh lên mặt mình. Có hắn ở phía trước dẫn nàng đi, nàng không hề sợ hãi. Tay của hắn có chút lạnh, nhưng được hắn nắm lấy nàng cảm thấy vô cùng yên tâm. Nàng từ từ chủ động nắm lại tay của hắn, hắn cảm giác được hành động của nàng, tâm tình vui vẻ liền nở ra một nụ cười đẹp mắt, càng thêm dùng sức nắm chặc tay của nàng
Trong đầu đột nhiên thoáng qua một câu nói: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão! ( Nắm tay nhau cả đời, cùng nhau sống đến già)
Ven đường có chỗ có thể tránh mưa, nhưng hai người ai cũng không mở miệng nói muốn dừng lại, ngầm hiểu lẫn nhau mà tiếp tục chạy.
Lúc hai người chạy đến trước cửa phủ Hộ quốc Tướng quân thì trên bầu trời có tiếng sét đánh, sau đó ‘Ào ào’ một tiếng, mưa lập tức rơi xuống dày đặc.
Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh, mới qua nửa nén nhang, trời đã có dấu hiệu thay đổi.
Tần Liễm đã vào phủ Hộ quốc Tướng quân, nên hắn không có lí do gì không đi bái kiến nhạc phụ đại nhân tương lai Diệp Thiên Minh của mình một chút.
Hắn vừa đề cập đến việc đi gặp Diệp Thiên Minh, không ngờ quản gia lại nói Diệp Thiên Minh không có trong phủ. Hắn liền đi gặp Diệp Đàm, ân cần hỏi han nói chuyện xã giao với Diệp Đàm một lúc rồi mới rời đi.
Sắc trời vừa tối, Diệp Thiên Minh liền phái người tới kêu Thanh Linh đến thư phòng một chuyến. Khi Thanh Linh còn đang tắm, có lẽ là do mệt mỏi, lúc đang tắm thì nàng ngủ thiếp đi ở trong nước, cho đến khi nước lạnh đi nàng mới tỉnh lại.
Lúc nàng tắm rửa vốn không thích có người đến quấy rầy, cho nên hắn không lên tiếng, nên Hương Thảo cũng không đến quấy rầy nàng.
Sau khi đợi nàng tắm rửa sửa sang lại một phen, thì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Lúc này Hương Thảo mới nói cho nàng biết Diệp Thiên Minh đã phái người đến hai lần, lần đầu tiên là gọi nàng đến thư phòng của Diệp Thiên Minh, có lẽ là Thanh Linh đến quá lâu, cho nên hắn lại phái người tới nói là đêm nay nàng không cần đi qua nữa, ngày mai lại đến thư phòng một chuyến.
Hiện tại Thanh Linh không làm gì, cũng muốn biết Diệp Thiên Minh tìm nàng có chuyện gì, nên mặc áo khoác ngoài vào, rời khỏi viện của mình, khoan thai đi đến thư phòng của Diệp Thiên Minh.
Cửa thư phòng không có đóng, nhưng Thanh Linh vẫn lễ phép đưa tay gõ cửa.
Diệp Thiên Minh ngồi ngay ngắn sau bàn đọc sách, rút đi áo giáp trên người hắn là bộ thanh sam, thoạt nhìn nho nhã dễ gần. Lúc này hắn giống như đang nhìn cái gì, nhìn rất chuyên chú, nàng đã gõ cửa vài tiếng, Diệp Thiên Minh cũng không có lên tiếng.
Nàng trực tiếp đi thẳng vào: “Phụ thân” Nàng nhẹ giọng kêu.
Diệp Thiên Minh giống như bị ma nhập, phảng phất giống như không nghe thấy, vẫn như cũ không nhúc nhích cúi đầu nhìn bức họa trên bàn.
Thanh Linh tiến lên hai bước, lúc này cuối cùng Diệp Thiên Minh cũng cảm nhận được Thanh Linh đến, nhanh tay cuộn lại bức họa, cả giận nói: “Ai cho ngươi vào đây.” Trong mắt hắn nổi lên sát khí, vẻ mặt hung ác, phảng phất như bò lên từ chín tầng địa ngục.
Lúc hắn gấp gáp cuộn bức họa kia lại, nàng vẫn còn kịp nhìn thấy được một góc của bức họa.
Một góc của cuộn tranh có vẽ một đóa hoa hồng, vừa nhìn thấy hoa hồng này, toàn thân Thanh Linh đều chấn động, trong lòng hỗn loạn, tay chân lạnh lẽo, đối với câu hỏi của Diệp Thiên Minh, nàng lúng ta lúng túng trả lời: “Là người gọi ta tới.” Bây giờ sắc mặt nàng nhìn rất không tốt, trong đầu cứ mãi hiện ra nét hoa hồng lúc nãy.
Đó là loại hoa mà nàng không biết tên, giống như là tường vi, nhưng nhụy hoa màu trắng lại nhìn giống như giọt lệ. Hoa này, giống hệt như đóa hoa được khắc trên miếng ngọc bội màu đỏ nàng đã từng gặp. Miếng ngọc bội đó là nàng từng kéo từ trên người của hắc y nhân xuống, mà tên hắc y nhân kia chính là người kiếp trước đêm nàng ở Tướng Quốc Tự gặp phải đã đánh ngất nàng.
Có thể nói cái chết ở kiếp trước của nàng không thể thoát khỏi việc liên quan đến tên hắc y nhân đó.
Nàng không khỏi nghi ngờ rằng Diệp Thiên Minh và tên hắc y nhân đó có quan hệ gì? Nhưng vào lúc đó Diệp Thiên Minh vẫn còn ở phía xa biên quan đối chiến với Ô Quốc, làm sao có thời gian để ý đến những chuyện bên trong Hạ Thành? Hơn nữa còn có thể biết Hách Liên Dực mưu đồ muốn hiến tặng nàng cho Thái tử chứ?
Diệp Thiên Minh và cái chết của nàng ở kiếp trước chắc không có liên quan quá lớn nhỉ?
Giống như ý thức được chính mình đang luống cuống, Diệp Thiên Minh dần dần thu lại tức giận, lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói của hắn đã bình tĩnh lại: “Đi vào sao không gõ cửa?”
Thanh Linh hồi phục lại tâm tình, cũng phục hồi lại tinh thần: “Lúc nữ nhi đi vào có gõ vài tiếng, phụ thân lại không nghe thấy, nên nữ nhi liền đi vào.”
Bứa họa kia, hắn nhìn say mê như vậy, thậm chí là nàng đi vào cũng không có cảm giác, xem ra bức họa kia khẳng rất quan trọng định đối với hắn.
“Hoa trên tranh đẹp quá, phụ thân, đó là loại hoa gì vậy, ta dường như chưa từng thấy qua.” Nàng xác định loại hoa này không hề có ở Nam Hạ, có lẽ là ở Đông Lăng mới có.
“Ha ha, chỉ là một chút hoa dại, nói ra ngươi cũng không biết đâu.” Hắn trả lời có lệ: “Phụ thân tìm ngươi tới là muốn hỏi một chút, ngươi biết người của Linh Y Cốc sao?”
Hắn rõ ràng là đang cố ý tránh đề tài vừa rồi, nàng biết dù mình có hỏi tiếp chuyện có liên quan đến bức họa kia thì Diệp Thiên Minh cũng sẽ không nói thêm. Xem ra, nàng chỉ có thể âm thầm điều tra bức họa kia rồi.
“Con…. không biết!” Thanh Linh nói, Diệp Thiên Minh hỏi như vậy, hẳn là Diệp Đàm đã nói với hắn chuyện đi Linh Y Cốc rồi.
Ánh mắt sắc bén của hắn rơi lên trên người nàng, hơi híp mắt: “Vậy sao người lại nghĩ tới việc đưa Nhị ca ngươi đến Linh Y Cốc chữa bệnh? Phụ thân nghe nói Linh Y Cốc khó tìm, dù có tìm được cũng chưa chắc có thể đi vào được, ngươi có thể chỉ dẫn Nhị ca đến Linh Y Cốc chữa bệnh, chẳng lẽ không biết người của Linh Y Cốc sao?”
“Người biết Linh Y Cốc là Tần tướng!” Lúc này nàng chỉ có thể kéo Tần Liễm ra làm bia đỡ đạn: “Nữ nhi từng nói về bệnh của Nhị ca với Tần tướng, lúc đó Tần tướng đã nói là hắn có quen biết với người của Linh Y Cốc, nếu như Nhị ca bằng lòng, hắn có thể nhờ người của Linh Y Cốc chữa bệnh cho Nhị ca.” Hy vọng lúc Diệp Thiên Minh tìm Tần Liễm hỏi chuyện thì Tần Liễm sẽ không phủ nhận lời của nàng.
Nàng nhìn vẻ mặt Diệp Thiên Minh, hình như đã tin lời nàng nói.
“Thì ra là như vậy, xem ra Tần tướng đối rất quan tâm tới ngươi.” Hắn ý tứ không rõ ràng nói: “Tốt lắm, cũng không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng, phụ thân.” Thanh Linh cung kính nói, sau đó đi khỏi thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, phát hiện Vô Ảnh đã sớm đã ở bên trong phòng đợi nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!