Lọc Truyện

Sức nóng của một ác ma

Bối Dao phát hiện vị trí bàn đầu vẫn luôn trống không. Cô hoang mang mà nhíu mày. Cô thật vất vả mới trở lại, còn chưa chào hỏi Bùi Xuyên đâu.
Cũng may là sau khi tan học buổi chiều, Triệu Chi Lan quả nhiên đã đứng ở bên ngoài trường học chờ cô.
Lúc này mới 5 giờ, Triệu Chi Lan xách theo một giỏ trái cây nặng trĩu, Bối Dao vội vàng giúp bà cùng nhau xách.
“Chúng ta không ăn cơm chiều nữa, tranh thủ thời gian này đi thăm chú Bùi, nếu không sợ là sẽ không kịp bắt xe về. Đợi lát nữa gặp mặt xong về nhà mẹ làm chút đồ ăn là được.”
Bối Dao đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc hai mẹ con đến bệnh viện thì Bùi Xuyên đang ở bên cửa sổ đọc sách.
Đây là sách mà bệnh nhân trước ở phòng này để lại, anh cũng chỉ tùy tiện cầm lên xem thôi.
Thiếu nữ cất giọng giòn tan mà gọi anh: “Bùi Xuyên!”
Trong không khí đều có hơi thở ngọt ngào của cô. Anh ngước mắt nhìn về phía cửa mới thấy nó đã bị người ta mở ra. Bối Dao mặc một cái áo khoác màu xanh lá cây, như chồi non mùa xuân, xách theo giỏ quà thở hồng hộc nói, “Em và mẹ đến thăm chú Bùi.”
Anh dời mắt, dừng ở trêи người Triệu Chi Lan nói: “Chào dì Triệu.” Sau đó anh nhận đồ trong tay hai mẹ con. Lúc nhận quả táo trêи tay Bối Dao, ánh mắt anh dừng trêи đầu ngón tay phấn hồng của cô một chút, sau đó né tránh không chạm vào tay cô mà cầm lấy quả táo.
“Aizzz.” Triệu Chi Lan thở dài, sau đó nói, “Ngượng ngùng quá Tiểu Xuyên, hôm qua dì Triệu mới trở về nên mới biết chuyện này. Cháu không cần lo lắng, ba cháu nhất định sẽ tỉnh lại. Ông trời đều có mắt, ai là người tốt người xấu ông ấy đều rõ ràng. Cảnh sát Bùi vì nước vì dân, nhất định sẽ bình an.”
Sắc mặt Bùi Xuyên bình tĩnh: “Cảm ơn dì Triệu.”
“Bùi Xuyên.” Bối Dao lấy từ trong túi áo ra một cái bùa bình an màu vàng, nhẹ giọng nói, “Đây là em và bà ngoại đi cầu ở miếu Hư Vô sơn được, nghe nói rất linh nghiệm. Hiện tại em để lại cho chú Bùi, hy vọng chú ấy sớm ngày khỏi bệnh.”
Anh không nhìn cô, lên tiếng, không cự tuyệt mà nhận lấy trước mặt Triệu Chi Lan.
Bối Dao có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như hôm nay tại sao anh chỉ vừa mới đến học đã đi rồi, nhưng mẹ ở đây nên cô không dám hỏi.
Triệu Chi Lan nhìn thấy Bùi Xuyên thì có chút mềm lòng: “Bùi Xuyên à, dì không làm được nhiều việc, nhưng nếu cháu về nhà thì lúc nào cũng có thể tới nhà dì ăn cơm. Về sau trong nhà có đồ ăn ngon dì sẽ để Bối Dao mang vào bệnh viện cho cháu.”
Bùi Xuyên lắc lắc đầu: “Cảm ơn dì Triệu nhưng không cần đâu, có cô cháu nấu cơm rồi ạ.”
Triệu Chi Lan rốt cuộc chỉ là hàng xóm, so không được với người cô là người thân, vì thế bà cũng không miễn cưỡng. Sau khi nói vài lời an ủi bà mang theo Bối Dao rời đi.
Bùi Xuyên nhìn theo hai người rời đi.
Bóng dáng thướt tha lả lướt của thiếu nữ đi xa dần. Cứ đi được vài bước cô lại quay đầu lại, ánh mắt anh nhìn con gấu trúc nhỏ trêи cặp của cô, không dám nhìn vào đôi mắt như lưu ly kia của cô.
Chờ bọn họ đi xa, anh mở tay ra nhìn bùa bình an Bối Dao đưa, bên trêи còn lưu lại hơi ấm của cô.
Bùi Xuyên đem nó đặt ở bên mép giường của Bùi Hạo Bân.
Mau đứng lên đi cha.
Có khả năng cha không biết được con trai mình sống những ngày này thế nào, cũng không biết được con mình đã từ bỏ những gì đâu.
~~~
Sơ tam trở nên bận bận rộn rộn nhưng Bối Dao phát hiện ra kể từ ngày đó Bùi Xuyên không hề đi học. Thầy giáo đứng ra giải thích với cả lớp rằng: “Bạn học Bùi Xuyên có thành tích ưu tú nên được trường học tiến cử đi học cao trung rồi.”
Lớp học rộ lên tiếng hâm mộ.
Hoa Đình cũng nói: “Cậu ấy thật lợi hại quá, được cử đi học thì chắc chắn được vào Nhất, Tam hoặc Lục Trung rồi. Có người vì thi được vào đó mà học đến sức cùng lực kiệt, có người cứ thế nhẹ nhàng đã được vào, đến thi cũng chẳng cần thi, thật hâm mộ quá đi.”
Bối Dao đang bơm mực nói: “Ba vị trí đầu khối đều được nhận đãi ngộ đặc biệt, hâm mộ không nổi đâu.”
Bối Dao cũng không biết Bùi Xuyên rốt cuộc học ở trường nào, trong trí nhớ của cô thì Bùi Xuyên lớn hơn cô một lớp, cũng học ở Lục Trung, lần này chắc cũng là Lục Trung đúng không?
Đầu tháng sáu, mùa hè đã đến, Bùi gia rốt cuộc nghênh đón một tin tức tốt —— Bùi Hạo Bân tỉnh.
Ông ấy nằm trêи giường bệnh gần bốn tháng, thậm chí đến lúc bác sỹ cũng cảm thấy hy vọng xa vời thì ông ấy cũng tỉnh lại.
Sau khi Bùi Hạo Bân tỉnh lại thì Bùi Xuyên về nhà để lấy quần áo tắm rửa. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy Bối Dao đang ở trong vườn hoa của tiểu khu.
Cũng không biết ý tưởng ban đầu là của ai nhưng vườn hoa phía trước tiểu khu bị dân cư ở đây bắt đầu trồng hành, gừng, tỏi. Bối Dao lúc này đang bị Triệu Chi Lan đuổi xuống dưới cắt hành mang về.
Cô mặc một cái váy liền áo màu trắng, hơi rộng, khiến cẳng chân cô lộ ra càng thêm tinh tế trắng nõn.
Mắt cá chân cô nhỏ bé tinh xảo, trời tháng 6 ở thành phố C đã rất nóng, mặt trời gữa trưa treo cao, cô vội cắt hành sau đó đứng lên, lúc thấy Bùi Xuyên rất vui.
“Bùi Xuyên! Cậu trở lại rồi, tớ nghe nói là chú Bùi đã tỉnh rồi.”
“Ừ.” Anh rũ mắt, nhưng lại không thể không thấy đôi xăng đan của cô dính bùn.
Thiếu nữ đi một đôi xăng đan màu vàng nhạt, đôi chân nhỏ lả lướt đáng yêu, ngón chân như là những cây măng nhỏ, mũi chân lại có chút hồng nhạt. Chúng đáng thương lại đáng yêu, làm người ta thậm chí muốn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau đi vết bùn dính trêи đôi xăng đan của cô.
Anh nhíu mày, cuối cùng không thể không nhìn vào mắt cô.
Từ nhỏ đến lớn cô đều có chút vụng về ngây ngốc, vậy nên cô không nhìn ra được chút bực bội cùng cục súc của anh, ngược lại vui vẻ cực kỳ: “Tớ nghe thầy giáo nói cậu được tiến cử thẳng lên cao trung. Chúc mừng cậu, mà trường cậu được cử đi học là Lục Trung sao?”
Thầy giáo đã giữ đúng lời hứa, không nói cho bất kỳ ai trường anh sắp đi là Tam Trung.
Anh đến gần rồi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô, bình tĩnh mà nói dối: “Đúng vậy.”
Cô vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nói: “Qua năm ngày nữa là tớ cũng thi. Tớ muốn học chung một trường với cậu. Đến lúc đó tớ cũng điền vào Lục Trung, chúng ta lại có thể làm bạn cùng trường, nói không chừng còn có thể được học cùng một lớp nữa đó!”
“Ừ.”
“Bùi Xuyên.” Cô lau mồ hôi trêи trán, không biết là mình đã cọ một ít bùn lên mặt, “Mẹ tớ trồng hành, cậu có muốn một ít không?”
“Không cần.”
“A, vậy đợi tớ thi xong sẽ tới thăm cậu và chú Bùi nhé.”
Bùi Xuyên cầm chìa khóa nhà mình, xoay người rời đi, thẳng đến khi cỗ hương thơm đinh hương từ trêи người thiếu nữ nhạt đi, thì cơ bắp căng chặt của anh mới có chút thả lỏng.
Từ nhỏ đến lớn, anh không phải chưa từng khẩu thị tâm phi lừa gạt cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói dối cô về một việc quan trọng như vậy.
Trong lòng Bối Dao tràn đầy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cho rằng Bùi Xuyên cũng học ở Lục Trung, nhưng không bao lâu nữa cô sẽ phát hiện ra anh lừa cô. Anh học ở Tam Trung, còn cô ở Lục Trung. Về sau cô sẽ ở nơi ánh sáng ngập tràn mà vui vẻ sống cuộc đời mình. Thượng Mộng Nhàn có chút tư sắc như vậy mà có thể làm hoa hậu giảng đường, anh không cần nghĩ cũng biết thiếu nữ sau lưng mình sẽ được hoan nghênh nhiều như thế nào.
Mà anh sẽ chỉ còn một mình, sẽ không cần cố kỵ bất cứ thứ gì, ở trong góc tối ẩm ướt âm u mà lớn lên.
Bùi Xuyên cầm chìa khóa mở cửa.
Sau khi cô phát hiện anh lừa cô thì cô chắc sẽ không bao giờ muốn để ý đến anh nữa. Nếu đã chú định cả đời này không chiếm được thì ngay từ đầu không cần suy nghĩ làm gì.
Ngày 13 tháng 6, thành phố C tiến hành ngày thi đầu tiên vào cao trung.
Mặt trời mùa hạ lên cao, năm này phòng thi vẫn chưa có điều hòa, các thí sinh mồ hôi ướt đẫm nhưng mọi người đều vô cùng chuyên tâm làm bài.
Ngày 14 thi xong, các thí sinh đều được phát một tờ đơn để bọn họ điền nguyện vọng khi chưa có điểm. Mỗi người căn cứ theo việc tự đánh giá trình độ của mình mà điền trường học mình vừa ý.
Bối Dao thi không tồi vì thế cô nhẹ nhàng đặt bút viết một cách nghiêm túc lên tờ nguyện vọng — Lục Trung của thành phố C.
Thành tích thi lên cao trung rất nhanh đã có. Đó là ngày 28 tháng 6, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
Từ sáng sớm Triệu Chi Lan đã biết hôm nay sẽ có thành tích thi lên cao trung, bà tính toán thời gian có điểm, liền muốn lấy di động để kiểm tra thành tích của Bối Dao.
Bối Dao đang đứng ở huyền quan đổi giày: “Mẹ, dùng di động tra sẽ tốn tiền, năm đồng một môn, tổng cộng có chín môn, tận 45 đồng, không có lời. Qua hai ngày nữa thầy cô sẽ phát thành tích, không cần tốn tiền đâu.”
Triệu Chi Lan nhìn con gái nhà mình.
Bối Dao sắp 15 tuổi, mặc một chiếc váy trắng bó eo, đai lưng buộc thành nơ bướm ở sau người. Cái váy kia là quần áo cũ của chị họ Tiểu Thương, chỗ làn váy có chút vết mực giặt không sạch. Tiểu Thương hơi béo, quần áo vì thế mặc lên người Bối Dao sẽ lớn hơn. Cánh tay thiếu nữ tinh tế, mà cũng vì cánh tay nhỏ trắng như tuyết kia mà khiến cô có thêm vài phần thanh lệ.
Triệu Chi Lan có chút đau lòng, đứa con trai thứ hai nhà bà là Bối Quân hiện tại mới hơn 1 tuổi, chỗ nào cũng cần tiêu tiền, con gái lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng chủ động muốn quà gì, còn giúp trong nhà tiết kiệm tiền.
Trước kia lúc lấy quần áo của chị họ Tiểu Thương lại đây, Bối Dao vì trấn an bọn họ, còn cười nói: “Khi còn nhỏ đều không có mặc qua váy trắng, quần áo của chị họ Tiểu Thương thật là đẹp mắt.”
Triệu Chi Lan thương tiếc Bối Dao, vì là đứa con đầu tiên nên bà bỏ rất nhiều tâm huyết, thế nên khi thấy tiểu Bối Quân gây sự khắp nhà thì bà tức khí đã nghĩ ném thằng nhóc này đi, còn có thể mua cho con gái ngoan một chút quần áo đẹp.
Chẳng có con gái nhà ai đẹp như con gái nhà bà, nhưng con nhà người ta mặc đều tốt hơn Bối Dao.
Triệu Chi Lan giận cười nói: “Nhà của chúng ta còn không có nghèo đến mức bốn mươi lăm đồng tiền cũng không có nổi. Biết được thành tích của con rồi thì trong lòng mẹ mới kiên định.”
Bối Dao cũng hiểu tâm ý của cha mẹ trong thiên hạ, nên nhẹ giọng đáp ứng: “Vâng, vậy tra đi ạ, con đã tính qua, hẳn là có thể vào Lục Trung.”
Đối với quyết định vào Lục Trung của Bối Dao, Triệu Chi Lan cũng ủng hộ.
Bối Dao đi học vốn dĩ đã sớm hơn bạn học cùng trang lứa một tuổi, nên trong lòng Triệu Chi Lan thì cô vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa lớn lên. Lục Trung là ngôi trường gần nhà nhất, việc chăm sóc cô cũng tiện, cuối tuần về nhà ăn cơm cũng dễ dàng, nếu rảnh rỗi bà còn có thể bảo Bối Lập Tài đi xe máy đem cho Bối Dao chút đồ ăn ngon.
Không bao lâu sau Triệu Chi Lan quả nhiên tra được thành tích của Bối Dao.
Cô thi rất khá, y theo điểm chuẩn năm trước của Lục Trung thì Bối Dao khẳng định có thể trúng tuyển, người một nhà đều vô cùng cao hứng.
Triệu Chi Lan thực kϊƈɦ động, con gái bà nuôi lớn đảo mắt đã sắp vào cao trung rồi đó.
Buổi tối bà nằm trêи giường thương lượng với Bối Lập Tài: “Dao Dao lên cao trung phải học xa nhà, trường học cách nhà một tiếng rưỡi lận, còn phải học tiết tự học buổi tối, chúng ta căn bản không thể đón con bé về nhà được, phải mua một cái di động cho con bé thôi.”
Bối Lập Tài không có ý kiến, ông phát ra một tiếng âm mũi, coi như đã đáp ứng. Triệu Chi Lan nói làm liền làm, ngày hôm sau bà liền mua cho Bối Dao một cái di động gập khá xinh đẹp.
Năm này smart phone còn chưa phổ biến, di động mới chỉ thịnh hành loại gập này, phải qua mấy năm nữa mới lưu hành điện thoại cảm ứng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!