Lọc Truyện

Sức nóng của một ác ma

Có đôi khi hắn không nhớ nổi bộ dáng của cô, vài lần do dự muốn cho người sửa chữ trên bia mộ, nhưng hắn lại há miệng thở dốc, cảm thấy trong lòng nghẹn khuất nên dứt khoát không nhắc lại nữa.

Khi đó Bùi Xuyên 25 tuổi, hắn cảm thấy thật may mắn là cô không gặp được hắn năm 25 tuổi. Một mảnh chân tình không sợ trả giá, yên lặng bảo hộ đó Satan hiện giờ không cho cô được.

Bây giờ hắn ích kỷ dối trá, lại không thích một cô gái nhỏ đơn giản vui vẻ.

Vị cố nhân này ngoài xinh đẹp thì tựa hồ cũng không có gì đặc biệt.

Tháng 6 năm hắn 25 tuổi đã nói: “Sang năm, anh sẽ tìm một người phụ nữ hiền huệ để kết hôn sinh con, sau đó anh nhất định sẽ bỏ mấy chữ trên bia mộ này đi.”

Nhưng tháng 6 năm 26 tuổi, tay hắn cầm hoa hồng, có chút tức giận, dùng ngữ khí lãnh đạm nói: “Sang năm anh sẽ quên em, anh thật không hiểu nổi sao trước kia anh lại thích em thế nhỉ? Mấy năm nay nghĩ lại thì Cao Quỳnh cũng chẳng kém em bao nhiêu.”

Trên đảo nhỏ lẻ loi, giữa biển hoa không người, hắn khắc nghiệt nói: “Thậm chí không ai không biết điều như em, mặc dù anh không cấy vãng sinh thì hiện tại khẳng định cũng sẽ cảm thấy em thực phiền chán.”

Cô gái nũng nịu thì có gì tốt chứ? Một lời nói nặng cũng không dám nói, làm gì cũng phải dỗ. Với tính tình lạnh nhạt khắc nghiệt này của hắn thì chỉ sợ đã sớm phiền chán.

 

Sang năm! Hắn nói, sang năm sẽ quên cô. Bằng không hắn sẽ năm này qua năm nọ như đồ ngốc mà ở trên đảo trồng hoa cho cô sao?

Sau đó hắn lại mơ một giấc mộng, năm 27 tuổi này hắn cũng không gặp được “món quà nhỏ” đi nhầm thời không này. Mãi cho đến chết, hắn cũng không kết hôn, không có con như hắn nói.

Hắn sống đến 82 tuổi, lúc già rồi thế giới trước mắt hỗn loạn, chỉ có phiến đảo nhỏ này là hoa tươi nở rộ, sóng biển vỗ bờ, không trung và biển đều là một màu xanh. Mái tóc hắn đã bạc trắng.

Lúc Bùi Xuyên mở to mắt thì há mồm thở phì phò. Ánh mắt hắn lãnh đạm, tim đập nhanh. Hai loại vãng sinh trong cơ thể hắn đánh nhau, cuối cùng vãng sinh cao cấp đã thắng. Hắn không còn phải chịu cảm giác hít thở không thông, đau đến chết kia nữa.

Bác sĩ nhướng mày: “Thể năng đúng là không tồi.”

Mở mắt sau giấc mộng hoàng lương (giấc mộng kê vàng, mơ về cả cuộc đời, tỉnh lại vẫn ở chỗ cũ), hắn nắm chặt lấy tay bác sĩ: “Bối Dao đâu!”

Bác sĩ ngẩn người: “Cái gì Bối Dao?”

Trái tim Bùi Xuyên nháy mắt trầm xuống, chẳng lẽ những thứ trong mộng mới là thật, hắn cũng không gặp được cô sao?

Lúc này bác sĩ mới hoãn lại một chút: “Anh nói vị tiểu thư kia sao?” Hắn cười đến bất đắc dĩ: “Cô ấy vốn canh ở đây, sau khi phẫu thuật xong tim anh ngừng đập khiến tôi hoảng sợ may mà sau đó không sao. Cho dù tôi có nguyện ý để cô ấy vào nhìn thì cái tên A Tả không có tâm nhãn kia cũng không cho.”

Bùi Xuyên khàn giọng hỏi: “Cô ấy ở nơi nào?”

“Du thuyền cập bờ đã hai ngày, ấn theo ý anh, tôi không dám lên cảng, mà Vu tiên sinh vẫn bị giam lỏng. Tôi đã nói với vị tiểu thư kia là anh sẽ tỉnh nhưng Cao Quỳnh tiểu thư thực tức giận, không lâu trước đây đã kéo cô ấy đi, bây giờ không biết đang làm gì.”

Bùi Xuyên nhíu mày: “Anh để Cao Quỳnh mang cô ấy đi hả?”

Bác sĩ nói: “Tôi có biện pháp gì chứ, anh bảo tôi phải đánh nhau với Cao Quỳnh tiểu thư chắc?”

Bùi Xuyên lập tức muốn đi ra ngoài, mà bác sĩ cũng lười cản hắn.

Bên ngoài thời tiết đã trong, trời xanh mây trắng. Hắn liếc mắt một cái đã thấy hai bóng người trên bờ cát. Cô đang bị Cao Quỳnh ghì cổ từ sau lưng: “Tiểu yêu tinh, tôi nói cho cô biết, nếu Satan không tỉnh lại thì cô nhất định phải chết, a a a, trong thân thể lão nương vẫn còn vãng sinh, nếu hắn xảy ra chuyện thì có phải lão nương sẽ biến thành bại não không!”

Thiếu nữ đá cô ta: “Cao Quỳnh, cô mau buông tay, sao cô có thể không nói một lời đã động thủ thế hả?”

Nhưng mà cô làm sao đánh thắng Cao Quỳnh nên bị cô ta ghì cổ đến nước mắt lưng tròng nhưng cũng không có ý sử dụng vãng sinh điều khiển Cao Quỳnh.

Lúc này Bối Dao ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên nhìn hắn. Bùi Xuyên cũng nhìn cô, một cái liếc mắt này giống như có vô số ngôi sao nổi lên.

Cô muốn tránh thoát khỏi Cao Quỳnh nên vội hét: “Satan!”

Cao Quỳnh ngẩn người, buông lỏng tay.

Bùi Xuyên thấy cô gái nhỏ giống như con bướm nhỏ từ bờ cát nhào vào ngực hắn. Mà hắn thì duỗi tay tiếp được cô.

Bối Dao cọ cọ vào ngực hắn làm nũng: “Cuối cùng anh cũng tỉnh.”

Trong lòng hắn thực nóng bỏng ấm áp, tiếng nói cũng ôn nhu cực kỳ: “Đúng vậy, anh đã tỉnh.”

“Anh có khỏe không? Có phải bây giờ anh thích em được rồi không?”

Hắn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, không nhịn được bật cười.

“Ừ.”

Bối Dao lúc này lập tức chỉ tay về phía sau tố cáo: “Cao Quỳnh bắt nạt em, nói muốn ném em xuống biển cho cá mập ăn.”

Cao Quỳnh nghẹn họng nhìn trân trối: “Mẹ nó!” Sao cô ta có thể cáo trạng nhanh như thế chứ?

Bùi Xuyên dừng một chút, nhớ tới năm đó ở trong mộng hắn nói nếu gặp lại sẽ không yêu cô, cũng sẽ không đối xử tốt với cô nữa.

Nhưng mà hiện tại……

Bùi Xuyên hôn lên gương mặt cô gái nhỏ trong lòng, nói: “Anh sẽ trừng phạt cô ta.” Thật quá giống bộ dáng hôn quân.

Tiểu yêu nữ trong ngực hắn cười tủm tỉm: “Anh đừng phạt tàn nhẫn quá, phạt cô ấy ăn ít mù tạt là được! Lên bờ em muốn đi xem ba mẹ em!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!