Lọc Truyện

Sức nóng của một ác ma

Bối Dao nhấp môi không nói.

“Ha, đừng khẩn trương như thế.” Vu Thượng Huyền nhướng mày, “Tôi cũng chỉ hoài nghi lúc đầu Satan tự cấy vãng sinh vào người. Một người kiêu ngạo như anh ta sẽ không để người khác làm chủ, có lẽ anh ta muốn ra lệnh cho chính bản thân mình, mà mệnh lệnh là gì thì chúng ta thử đoán xem.”

Vu Thượng Huyền điểm điểm ngón tay: “Sau khi cô tới, hắn mới xuất hiện việc cãi lời ‘ vãng sinh ’ và xảy ra phản ứng khiến trái tim đau đớn.”

Hắn cười tủm tỉm, bộ dáng đó khiến Bối Dao muốn đá hắn một cái.

Vu Thượng Huyền thấy bộ dáng sốt ruột của Bối Dao thì nói: “Tôi đoán lúc hắn cấy vãng sinh vào người đã lệnh cho bản thân không được yêu cô, cứ sống như một người bình thường. Gần đây cô thấy trên mặt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng, kết quả là vãng sinh trong nội tâm phát tác, thật đáng sợ.”

Vu Thượng Huyền nói: “Thôi để tôi cởi trói cho cô trước.”

Hắn tử tế mà cởi trói cho Bối Dao, cô hỏi hắn: “Có biện pháp giải quyết vãng sinh không?”

“Không có, nếu chết thì cũng sẽ chôn cùng, mà đây cũng là báo ứng với những tạo nghiệt mà chúng tôi đã tạo ra, sớm muộn gì cũng phải chịu. Thấy cô đau lòng thế này thì thực ra cũng không phải không có biện pháp, đừng để Satan nhớ thương cô là được.”

Bối Dao còn chưa kịp nhếch mép vui mừng thì đã nhảy dựng: “Đây là nguyên nhân anh gạt tôi đến đây hả?”

Vu Thượng Huyền không hề cảm thấy cái gì không đúng mà gật đầu.

“Anh đã từng thích ai chưa?”

Vu Thượng Huyền nhướng mày, lắc đầu.

“……” Trách không được, trách không được. Bối Dao cũng không biết Bùi Xuyên tìm được hai tên trợ thủ tài ba đắc lực này ở đâu ra. Sao hắn lại cảm thấy một người nhìn không thấy nghe không được thì sẽ hết nhớ thương chứ?Đám thiên tài này đều kỳ quặc như thế này sao? Hai người hai mặt nhìn nhau, Vu Thượng Huyền nói: “Không được sao, vậy cô nói xem phải làm sao?”

Hai người đang nói chuyện thì cửa sổ ở trên mái mở ra, lộ ra khuôn mặt đeo mặt nạ của Bùi Xuyên.

 

Bầu trời tháng sáu xanh thẳm, bên ngoài có gió biển thổi vào. Mặt nạ thiên thần gãy cánh thậm chí có vài phần đạm mạc. Hắn rũ mắt, ngồi ở kho hàng ngước mắt cùng Bối Dao nhìn nhau.

Trong con ngươi trong sáng của cô chiếu ra bộ dáng hắn. Vu Thượng Huyền đứng ở một bên rùng mình.

Bùi Xuyên lại chỉ vươn tay nói: “Đi lên đi.”

Chuyện này tuy rằng từ đầu tới đuôi đều là Vu Thượng Huyền ngớ ngẩn, nhưng Bối Dao không khỏi có chút chột dạ. Cũng không biết những lời bọn họ nói Bùi Xuyên có nghe thấy không.

Vu Thượng Huyền thông minh thật sự, chờ Bối Dao bò lên trên cây thang, hắn thình thịch một tiếng liền quỳ xuống.

Vu Thượng Huyền nhận sai tích cực lắm luôn: “Tôi có tội, tôi sẽ tự mình nhảy xuống biển để cho cá ăn.”

Nói xong hắn đi lên lầu, không bao lâu sau Bối Dao nghe thấy một tiếng “Thình thịch” mỏng manh. Vu Thượng Huyền tự cột mình vào dây thừng rồi nhảy xuống biển. Vẻ mặt hắn kiểu sống không còn gì luyến tiếc mà bị du thuyền kéo đi. Bùi Xuyên tựa như đang xem một trò khôi hài, toàn bộ quá trình không hề hé răng.

Vu Thượng Huyền nhảy xuống rồi hắn mới giương mắt nhìn Bối Dao, ngữ khí cũng được coi là ôn hòa: “Phía dưới kho hàng ẩm ướt, váy em ướt rồi, trở về thay quần áo đi.”

Dù bây giờ là giữa mùa hè, trời còn có gió, gió biển thổi một lúc là lạnh. Bối Dao cắn môi, cô muốn tới gần hắn, nhưng lại nhất thời mờ mịt. Mỗi đụng chạm và tươi cười của hắn hóa ra đều khiến vãng sinh gây ra đau đớn cho hắn ư?

Bối Dao không biết cãi lời vãng sinh sẽ thế nào, nhưng nhìn Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền tự giác như thế là đủ biết cái loại tư vị này hẳn là sống không bằng chết.

Cô há miệng, ngoan ngoãn nghe hắn mà đi thay quần áo.

Bùi Xuyên cũng không nói gì.

Cô đổi váy áo ướt ra, dưới ánh mặt trời mỏng manh, cô mặt một cái váy màu vàng nhạt tươi đẹp, trông như một bông hoa nở rộ.

Lúc này Bùi Xuyên gật gật đầu với cô nói: “Lại đây đi.”

Hắn làm thủ thế, chỉ trong chốc lát du thuyền đã dừng lại. Trên biển không sóng không gió, giống hắn trầm mặc, ổn trọng. Hắn cầm lấy cần câu, nói với cô: “Ngày hôm qua anh bận không chơi với em được, hôm nay không có việc gì nên anh chơi với em nhé.”

Hắn thấy Bối Dao cúi đầu không nói lời nào thì hỏi: “Không thích cái này sao? Vậy em thích cái gì?”

Bối Dao cầm cần câu lắc đầu, đuôi thuyền còn treo Vu Thượng Huyền với bộ dáng sống không có gì luyến tiếc. Cô đoán Bùi Xuyên cũng không nghe được lời cô và Vu Thượng Huyền nói với nhau, chẳng qua chỉ vừa mở cửa nhà kho thì thấy họ thôi.

Bùi Xuyên dừng một chút: “Có phải em cảm thấy anh rất không thú vị không?”

Bối Dao nói: “Mới không có.”

Bùi Xuyên nói: “Rất nhiều chuyện anh không hiểu, anh cũng không đoán được tâm tư con gái. Nếu em tức giận vì hôm qua anh không chơi với em thì về sau anh sẽ không làm thế nữa. Em không cần liên hợp với Vu Thượng Huyền để trốn tránh, anh còn tưởng em đã về nhà.”

Lúc hắn nói lời này thì rất bình tĩnh nhưng Bối Dao lại cảm thấy trong mắt chua xót. Hóa ra hắn nghĩ cô cáu kỉnh nên mới cùng Vu Thượng Huyền liên hợp trốn tránh hắn.

Cô đột nhiên hỏi: “Nếu em về thật thì sao?” Có phải anh sẽ khôi phục lại như lúc đầu, bình tĩnh, làm Satan đứng đầu thế giới, nhưng trong lòng trống rỗng không?

Hắn quay đầu, đằng sau mặt nạ ánh mắt hắn ôn nhu như nước, mà khí hậu trên biển vừa lúc không nóng không lạnh.

Hắn nói: “Anh sẽ nhớ em.” Nếu em về nhà thì anh sẽ nhớ em.

Bối Dao chợt đỏ hốc mắt.

Satan nhớ cô, mà mỗi lần nhớ thì trong lòng lại như xé rách một hồi. Nỗi nhớ nhung ôn nhu của hắn khiến mỗi hơi hít vào đều xé rách đau đớn. Hắn sẽ nhớ, chứ không phải quên. Cho nên mặc kệ cô có rời đi hay ở lại thì hắn vĩnh viễn sẽ không thoát được sự đau khổ của vãng sinh mang đến. Lần đầu tiên Bối Dao tình nguyện để hắn yêu Cao Quỳnh.

Một câu tưởng niệm này của hắn cơ hồ khiến cô nghẹn ngào.

Bùi Xuyên hỏi: “Anh nói sai cái gì sao?”

Sao cô gái nhỏ lại khóc thế?

Ngón tay hắn dừng một chút, nhẹ nhàng chạm lên mặt cô. Cô lại chạm tay lên ngực hắn, Bùi Xuyên mặc áo sơ mi màu đen, dưới ngón tay cô nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng. Cô nhẹ giọng hỏi hắn: “Nơi này đau sao?”

Bùi Xuyên cứng đờ.

Cô lại hỏi: “Mỗi ngày sẽ đau bao nhiêu lần?”

Dưới mặt nạ, hắn trầm mặc thật lâu sau đó mới mở miệng: “103 lần.”

“Vãng sinh” nói cho hắn không thể yêu, phải sống tốt. Lúc trước hắn dựa vào vãng sinh mới sống được, lâu rồi cũng không nhớ cô nữa. Hắn cho rằng cô vĩnh viễn rời khỏi hắn rồi. Ai biết có một ngày cô lại trở lại, mang theo bộ dáng hắn từng khát vọng nhất. Một ngày hắn còn yêu cô thì sẽ phải chịu đau đớn.

Bối Dao cầm lấy bàn tay to rộng của hắn: “Satan.” Cô nói, “Em không trở về nhà nữa.”

Hắn lặng im nhìn cô.

“Satan.” Cô nhìn đôi mắt màu đen yên tĩnh của hắn, gọi tên hiện giờ của hắn, “Bối Dao thực là yêu anh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!