Lọc Truyện

Sức nóng của một ác ma

Hắn cầm cái tay kia, dục vọng nam tính tràn đầy lần đầu tiên vượt qua tự ti trong nội tâm. Những giấc mộng ngẫu nhiên thời niên thiếu hiện lên, hắn cũng có loại ảo giác cô sẽ không ghét bỏ mình.

Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Lần này có thể không cần nhìn không?” Hắn nói nhỏ bên tai cô bằng giọng thành kính và cẩn thận.

Bối Dao vùi đầu ở trong ngực hắn, rốt cuộc bị hắn làm cho xúc động đến vô cùng e lệ, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.

Giường lớn trong phòng ngủ đặc biệt mềm mại, lúc cô bị che mắt lại thì có chút không được tự nhiên và khẩn trương. Tiếng động lúc này được phóng đại lên, Bối Dao cảm nhận hắn đang gỡ chân giả xuống, hai cánh tay mạnh mẽ chống hai bên sườn mình.

Cô giơ tay muốn sờ vào cà vạt trên đôi mắt nhưng hắn đã cầm lấy cái tay kia, đè trên đầu cô thấp giọng an ủi: “Chúng ta đã đồng ý rồi.”

Được rồi.

Nhưng lúc hắn vùi đầu vào cổ Bối Dao thì cô bỗng cứng đờ, duỗi tay chống ngực hắn: “Chờ, chờ một chút.”

Hắn nhỏm dậy, ánh mắt ảm đạm rồi chớp mắt một cái.

Trên mặt Bối Dao có chút mờ mịt, một lát sau mặt cô đỏ lên, xấu hổ nói: “Hình như kinh nguyệt của em tới.”

***

Đêm nay Bối Dao cảm thấy vô cùng hổ thẹn, kỳ thật kỳ sinh lý của cô luôn đúng giờ, quanh quẩn trong mấy ngày này. Nhưng tình yêu có đôi khi khiến người ta hoàn toàn quên mất một thứ gì đó.

Cô giữ chặt chăn để che mặt mình lại, nghe tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, nó vang lên rất lâu hắn mới tắt đèn đi ra.

Lúc hắn đi ra, trên mặt còn dính bọt nước. Bùi Xuyên đi đến phòng bếp còn cô thì dò đầu ra nhìn bóng dáng hắn.

Chỉ trong chốc lát Bùi Xuyên đã đi đến, bưng cái chén, trong đó có trứng gà nấu với đường đỏ: “Em ăn đi rồi ngủ tiếp.”

Cô chớp chớp mắt: “Nước đường đỏ hả?”

Bùi Xuyên nói: “Ừ.”

 

Bối Dao quên mất xấu hổ vừa rồi, tò mò hỏi: “Nhà của chúng ta có đường đỏ từ khi nào vậy?” Vì sao mấy hôm trước cô vào bếp không thấy cái này.

Hắn sờ sờ đầu cô: “Mấy hôm trước anh đã mua.”

Bối Dao vùi đầu uống nước, mơ hồ nói: “Cảm ơn Bùi Xuyên.”

Hắn ngừng một giây: “Dao Dao, không cần cảm ơn anh. Anh là chồng em, có nhiều chỗ anh chưa làm tốt,nếu có yêu cầu gì thì em cứ nói.”

Giống như kỳ sinh lý sao? Cái này hắn cũng nhớ rõ hả? Cô lặng lẽ giương mắt nhìn thấy hắn đang nhìn mình. Bối Dao nhỏ giọng nói: “Vậy em chỉ uống nước, không ăn trứng gà được không?”

Trong mắt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: “Được.”

Hắn ăn nốt chỗ còn lại sau đó hai người rửa mặt nằm trên giường. Cô đột nhiên xoay người, ghé vào trên ngực hắn, lại hôn hôn lên môi hắn, nhỏ giọng ngọt ngào nói: “Bùi Xuyên thật tốt.”

Hắn cười, ôm lấy eo cô: “Ừ, ngủ thôi.” Đừng lăn lộn trên người hắn nữa, bằng không ai mà chịu nổi.

Cái cằm nhỏ nhắn của cô gác trên ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Em cũng mới làm vợ, Bùi Xuyên, nếu em có gì không tốt thì anh cũng phải nói với em nhé.”

Có chỗ nào đó trong lòng hắn như tan ra, thấp giọng nói: “Em chỗ nào cũng tốt hết.”

***

Bởi vì buổi sáng không cần đến viện nghiên cứu mà đi đến đại học nên Bùi Xuyên có thể cùng Bối Dao đi ra ngoài.

Sáng sớm trong tiểu khu không khí tươi mát, có một bà bác bán hoa sơn chi mình trồng.

Kỳ thật mọi người trong tiểu khu đều khấm khá nhưng bà bác kia muốn tìm chút việc để làm nên mới bán hàng.

Bùi Xuyên dừng bước chân, mua một đóa hoa sơn chi mới hái, cài lên vạt áo cô. Bà cụ cười khanh khách mà nhìn bọn họ.

Bối Dao nhìn người đàn ông đang rũ mắt nhìn mình rồi nhớ đến năm lớp 12 ấy, lúc mọi người đều biết hắn là người tàn tật.

Cô đã chạy đến nhà hắn vì sợ hắn khổ sở nhưng kết quả hắn lại mở bàn tay ra, trong đó có bông hoa hắn mua trên đường.

Có người tình yêu xa xăm vô cùng, có người tình yêu lại cả đời không thay đổi.

Buổi sáng hôm đó Bối Dao có hai tiết học chuyên ngành, tiết học của Bùi Xuyên lại vào buổi chiều. Thực ra Bùi Xuyên có thể đến vào buổi chiều nhưng hắn lại mang theo máy tính cá nhân. Sau khi đưa cô đi học, hắn tìm một quán trà yên tĩnh rồi vào đó làm việc.

Dạy học ở đại học so với làm việc ở viện nghiên cứu nhàn rỗi hơn nhiều. Nhưng hắn chính là người cần mẫn, một khi rảnh rỗi thì sẽ không ngừng viết phần mềm, hoặc tra cứu tiến triển bên Hoắc gia.

Tâm tư hắn trầm tĩnh, nhanh nhạy, luôn cảm thấy một người sẽ không dễ dàng mà rơi đài. Khương Hoa Quỳnh lợi hại, nhưng Hoắc Nhiên cũng là cáo già. Ông ta để lại cho Hoắc Húc không ít đồ tốt. Trước khi tận mắt thấy Hoắc Húc chết thì Bùi Xuyên luôn phải cảnh giác.

Hơn nữa hắn cũng phải kiếm tiền, thật nhanh, thật nhiều để cho Bối Dao một tấm thẻ, hàng tháng gửi tiền cho cô.

Nhưng cô không cần, cũng chưa từng kiểm tra xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Tốc độ kiếm tiền của Bùi Xuyên từ trước đã có thể thấy được khủng khiếp thế nào.

Lúc này hắn đang xem cổ phần của Hoắc thị, quả nhiên vẫn liên tục giảm. Trong lòng Khương Hoa Quỳnh chỉ có đứa con trai đã chết, hoàn toàn mang tâm thế cùng chết mà báo thù.

Nhưng cũng bởi vì bà ta dùng phương thức cực đoan như thế mới khiến Bùi Xuyên nhíu nhíu mày. Nếu hắn là Khương Hoa Quỳnh, hắn sẽ không áp dụng thủ đoạn như vậy, không bức cho Hoắc Húc chó cùng rứt giậu. Bùi Xuyên sẽ lựa chọn phương pháp nước ấm nấu ếch xanh, đợi khi Hoắc Húc phản ứng không kịp thì khiến hắn hai bàn tay trắng.

Phụ nữ khi đã điên cuồng thì rất đáng sợ, Khương Hoa Quỳnh cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, chỉ muốn thỏa mãn cơn khát trả thù trong lòng.

Bùi Xuyên khép máy tính lại, gọi điện cho Triệu Chi Lan.

“Dì Triệu, mọi người ở bên kia có quen không?”

Triệu Chi Lan đang ở một căn hộ ven biển, giờ này không được tự nhiên khụ khụ: “Còn gọi dì Triệu hả?”

Bùi Xuyên dừng một chút mới sửa: “Mẹ.”

Triệu Chi Lan hừ một tiếng, tuy rằng căn phòng này vừa lớn vừa thoải mái, nhưng bà vẫn nhớ cái ổ nhỏ của mình: “Khi nào ba mẹ có thể trở về? Giá cả chỗ này cao quá, con không biết thì thôi, rau hẹ cũng đắt, nếu ở tiểu khu cũ thì mấy cái này chỉ cần trồng là được một đống.”

Bùi Xuyên nói: “Vì an toàn của mọi người, mẹ cố chờ chút, rất nhanh sẽ kết thúc.”

Triệu Chi Lan nghĩ nghĩ, vẫn không quên hỏi tình huống con gái nhà mình: “Dao Dao không gây phiền toái gì cho con chứ?”

“Không đâu ạ.”

Triệu Chi Lan thở dài: “Con bé còn nhỏ tuổi, có nhiều điều không hiểu, con cũng đảm đương chút.”

 

Bùi Xuyên đã làm những gì, trong lòng Triệu Chi Lan đều hiểu rõ. Cho dù lúc trước bà vẫn bất mãn hắn là người khuyết tật nhưng lòng người ta bằng thịt, hắn đã quỳ xuống cầu xin, lại vì bọn họ làm nhiều như thế thì làm sao Triệu Chi Lan còn có thể làm bộ làm tịch.

Dần dần, bà cũng hiểu một chút về lựa chọn của Bối Dao.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!