Lọc Truyện

Sức nóng của một ác ma

Bùi Xuyên không phải có ý này, hắn dừng lại một chút nói: “Anh ăn cơm, thế còn em?”

Bối Dao nói: “Em ở đây chép nốt bài thôi, em bỏ mấy buổi phải đuổi kịp bài vở.” Nói xong cô đem sách giáo khoa và vở đưa đến, ngồi bên cạnh hắn bắt đầu sao chép tài liệu.

Cô viết rất nghiêm túc, lông mi đen nhánh như cánh bướm, an tĩnh rũ xuống. Hắn vừa ăn cơm vừa nhìn cô, trên sách đều là kiến thức y học, ỏ trong tù hắn cũng có đọc qua một ít.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, trên đầu là ánh đèn thủy tinh ấm áp rơi xuống, hắn chỉ ăn vài phút đã xong bữa cơm.

Bối Dao buông bút: “Em đi rửa chén.”

Hắn đè tay cô lại nói: “Để anh, em cứ viết tiếp đi.”

Hắn rửa bát xong đi ra nói: “Dao Dao, về sau…… Em ở đây ư?”

Cô chớp chớp mắt: “Đúng vậy, nơi này là nhà của chúng ta, em phải ở đây chứ.”

Hắn mím môi, sợ cô nhìn thấy vui mừng quá rõ ràng trên mặt mình. Cái chữ “Nhà” này cô nói quá rõ ràng, hết sức êm tai, đã lâu rồi hắn chẳng có nhà.

Hắn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chép bài. Lúc này Bối Dao nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt là ánh sáng lấp lánh: “Bùi Xuyên, có phải mỗi ngày anh đều mát xa chân không?”

Hắn hơi giật mình.

Bối Dao nói: “Em học y, chuyên nghiệp hẳn hoi nhé.”

Hắn trầm mặc một lát mới cất lời: “Đừng náo loạn, viết xong thì đi ngủ sớm thôi.”

Hắn đứng dậy muốn đi nhưng nghe thấy cô nói những lời này, trái tim ấm áp của hắn lạnh đi một nửa. Bối Dao vươn cánh tay vòng lấy cổ hắn, không cho hắn đi: “Em thật sự đã nghiêm túc học mát xa, anh để em thử được không?”

Hắn sờ sờ mặt cô: “Ngoan, buông ra.”

Cô cắn môi, lắc đầu. Dù sao cũng phải làm Bùi Xuyên chậm rãi quen với việc có cô sống cùng, bằng không mỗi ngày hắn sẽ đợi cô ngủ rồi mới tự tháo chân giả sau đó lại dậy thật sớm để đeo vào. Hắn sợ cô ghét bỏ hoặc sợ hãi, vì thế vẫn luôn để tâm cái này.

Sắc mặt Bùi Xuyên trắng bệch, cô nhìn thấy thì trong lòng thở dài. Người đàn ông này quả nhiên vẫn rất để ý. Cô nhớ đến chuyện Bùi Xuyên dậy sớm để giặt quần thì trong lòng vừa chua xót vừa buồn cười.

Cô bỏ hẳn không chép bài nữa, nhào vào ngực hắn dụi dụi, cất giọng mềm nhẹ: “Cho em thử đi mà, đươc không? Ông xã.”

Hắn cứng đờ.

Bùi Xuyên đành khuất phục trước thỉnh cầu của Bối Dao.

Đêm hè tháng năm, gió đêm lay động bức màn, Bối Dao đóng cửa sổ phòng ngủ lại. Tay cô hơi lạnh, trên ngón trỏ còn dính một nét bút mờ nhạt. Đầu tiên cô rửa tay bằng nước ấm rồi mới trở lại phòng ngủ.

Mùa này vừa lúc không nóng không lạnh, trong phòng không cần mở điều hòa.

Bùi Xuyên ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng ngủ, Bối Dao ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Cô còn chưa đụng vào hắn nhưng đã cảm nhận được không khí căng chặt.

Bùi Xuyên không nói một lời giống như đang cùng cô chơi một trò chơi khiến hắn cực kỳ gian nan. Bối Dao biết hắn cần dũng khí lớn lắm mới có thể tiếp nhận chuyện này. Nhưng hai người sẽ ở bên nhau cả đời, có vài thứ cần phải chậm rãi đón nhận. Cô cũng biết chuyện này phải từ từ, vì thế ánh mắt cô đặc biệt ôn nhu, nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh phải gỡ chân giả xuống đúng không?”

Hắn đã đồng ý với cô thì sẽ không đổi ý. Bùi Xuyên rũ mắt, hơi hơi khom lưng, duỗi tay chạm vào phần chân giả sát với phần chân bị cụt. Hắn vẫn đang mặc quần dài đi làm, cũng không biết làm sao mà hắn có thể dễ dàng cởi chân giả xuống. Hắn đem chân giả đặt ở một bên, ánh mắt không thèm nhìn chúng. Màu sắc của nó tuy đã mô phỏng da người nhưng vẫn cứng đờ, dù sao cũng đâu phải đồ thật.

Bối Dao chú ý thấy dưới đầu gối của Bùi Xuyên, phần chân còn lại dài khoảng ba tấc, sau khi gỡ chân giả thì ống quần chớp mắt liền trống rỗng.

Cô ngước mắt, để hắn nhìn thấy ánh sáng nhu hòa bình thản trong đôi mắt mình: “Em bắt đầu đây, nếu đau thì nói với em nhé.”

Hắn không đáp lời, sắc môi tái nhợt. Bùi Xuyên thậm chí có chút hối hận đã đáp ứng cô chuyện này, phần chân bị cụt đó…… dù sao cũng vô cùng khác biệt. Cho dù hàng ngày mát xa thì thương tổn gây ra lúc còn nhỏ cũng khiến chỗ đó héo rút đi rất nhiều.

Bối Dao rũ mắt, tay ấn lên chân hắn. Cô quả thực đã nghiêm túc học được phương pháp mát xa này, từ đùi nhẹ nhàng miết xuống bên dưới.

Thân thể hắn cứng đờ, cô thậm chí có thể cảm nhận được đường cong hữu lực trên đùi hắn. Cô biết bước đầu tiên thường rất gian nan, bởi vậy lúc này chỉ có thể mặc kệ những suy nghĩ trong lòng hắn để làm tiếp.

Bùi Xuyên mím chặt môi. Bàn tay cô tuy nhẹ nhàng nhưng từ lúc bắt đầu hắn đã biết Bối Dao có chuyên môn, dù gì thì hắn bệnh lâu nên cũng am hiểu vấn đề này.

Động tác của cô không thành thạo, nhưng lực độ lại tiêu chuẩn.

 

Tay cô càng đi xuống dưới thì cả người hắn càng căng lên, cơ hồ phải dùng toàn lực chống đỡ mới không lui về phía sau.

Bùi Xuyên gắt gao cắn răng.

Ngay sau đó, cô đã sờ đến phần chân cụt hoàn toàn bất đồng của hắn. Bùi Xuyên không dám nhìn biểu tình của cô, vội quay mặt đi chỗ khác.

Bối Dao lướt tay qua đầu gối, xuống một chút liền đụng đến phần chân cụt của hắn. Chỗ này khác với phần đùi trên rắn chắc hữu lực, phần dưới này căng cứng mà kích thước cũng nhỏ hơn chân người bình thường.

Lần đầu tiên đụng tới nếu nói không có cảm tưởng gì thì đó là giả. Cảm xúc lúc sờ vào rõ ràng khác biệt nhưng đây vẫn là một phần cơ thể hắn, có thể khác biệt nhiều đến đâu chứ?

Thân thể hắn khẽ run. Bối Dao cảm giác được, mà cô cũng không muốn làm bộ không có việc gì. Cô ngẩng mặt, trong mắt có hắn, nói: “Xác thật không giống nhau.”

Hắn mím môi, ngay sau đó hắn dùng cánh tay chống đỡ thân mình, trầm mặc lui về sau. Động tác của hắn thực kịch liệt, và bởi vì hắn luôn rũ mắt nên cô không nhìn ra biểu tình gì của hắn.

Nhưng hắn sợ hãi, khổ sở, tự ti. Tất cả những điều này cô đều cảm nhận hết. Cô vốn còn chưa nói tiếp thì hắn đã phản ứng kịch liệt như thế này. Cô đành giữ lấy cánh tay hắn nói: “Bùi Xuyên, em không có ý đó.” Cô trấn an hắn, “Đừng sợ, anh nhìn em đi.”

Hắn nếm được mùi máu trong khoang miệng. Hắn sợ, một ngày buổi trưa năm ấy, hắn ở bên ngoài phòng, chính tai nghe thấy mẹ mình khốc nấc đến hỏng mất mà lên án. Tuổi thơ của Bùi Xuyên cũng từng có ấm áp, Tưởng Văn Quyên cũng từng đối xử với hắn thực tốt, hắn cũng từng có chờ mong nhưng rồi lại thất vọng.

Thế nên hắn mới sợ hãi đối mặt với vợ mình. Hắn có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện Tưởng Văn Quyên rời đi, nhưng Bối Dao thì sao? Hắn không chấp nhận nổi.

Bối Dao có chút ảo não, sớm biết thế này thì cô đã chẳng nói những lời kia. Cô an ủi hắn: “Thân thể của anh so với suy nghĩ của em thì hồi phục rất tốt, Bùi Xuyên, em thích anh, mỗi một bộ dáng của anh em đều thích. Em vì anh khỏe mạnh mà vui vẻ. Lúc trước nhất định là anh có nghiêm túc rèn luyện đúng không?”

Hắn thấy trong mắt cô có ánh sáng lấp lánh, mang theo ý cười ôn nhu. Trong đó không có ghét bỏ, cũng không có kinh ngạc. Hắn cất giọng khàn khàn nói: “Mát xa rồi thì ngủ đi thôi.”

Cô không nói gì, thật lâu sau mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu gối hắn.

Cả người hắn cứng lại.

Cách một lớp quần, kỳ thật cũng không cảm nhận được cái gì, nhưng loại cảm xúc đánh sâu vào trong lòng này tựa như một dòng điện khiến từ đầu đến chân hắn đều cảm nhận được chấn động.

Cô kéo tay hắn, đặt lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ: “Bùi Xuyên, chúng ta nên đối mặt hiện thực, không cần trốn tránh. Chỗ đặc biệt của anh chính là linh hồn, không phải thân thể. Trên đời này có rất nhiều người kiện toàn nhưng em đâu có thích bọn họ. Chỉ cần anh là anh thì cả đời này em đều thích anh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!