Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Vùng biển Loạn Ma.

Bên ngoài biên giới của biển sương mù.

Trong hư không chợt nổi lên một trận sóng.

Sau đó, một người một chó đột nhiên xuất hiện.

“Nhóc con, lần này cậu đừng chủ quan nữa. Nếu làm không tốt, Thần Thi kia sẽ giết sạch tất cả Chân Thần ở vùng biển Loạn Ma này đấy.”

“Nếu điều đó thật sự xảy ra, thì có lẽ hắn ta sẽ khôi phục thực lực rất nhanh. Cho dù hiện giờ lực chiến của cậu không kém gì Chân Thần đỉnh phong, nhưng cũng chưa chắc đã thắng được hắn ta.” Ba Đen nhắc nhở.

“Tôi hiểu.” Lâm Bình khẽ gật đầu.

Mặc dù hiện giờ Lâm Bình mới chỉ là Chân Thần trung kỳ, nhưng lực chiến của anh đã có thể sánh ngang với Chân Thần đỉnh phong.

Có điều, tuy là vậy nhưng Lâm Bình chưa từng có cảm giác kiêu ngạo.

Lâm Bình hiểu rõ đạo lý núi này cao còn có núi cao hơn.

Lâm Bình chưa từng dám khinh thường tên Thần Thi kia.

Sao anh có thể vì thực lực của mình trở nên mạnh hơn mà khinh thường tên Thần Thi kia được.

Lâm Bình vừa nói chuyện với Ba Đen, một người một chó vừa nhanh chóng đi về phía đảo Thần Ma.

“Vùng biển Loạn Ma này có gì đó khá bất thường.”

Một đường đi nhanh, Lâm Bình và Ba Đen đi ngang qua mấy hòn đảo có người sinh sống.

Có điều, thứ khiến Lâm Bình cảm thấy bất ngờ chính là người mạnh nhất trên những hòn đảo này mới chỉ đạt tu vi Hóa Cảnh mà thôi, không có nổi một người đạt đến Thần Cảnh.

Phải biết rằng, mặc dù ở vùng biển Loạn Ma không có nhiều Chân Thần, nhưng vẫn có không ít người đã đạt đến cảnh giới Thần Cảnh.

Ví dụ như đảo Mai Linh chẳng hạn. Mặc dù ở đây chỉ có một vị đảo chủ tên Nhan Quảng Kiệt là Chân Thần, nhưng trong thời kỳ đỉnh cao, số lượng thuộc hạ cấp Thần Cảnh của ông ta, bao gồm cả Nhan Kha có thể đạt đến chục người.

Hơn nữa, không chỉ Chân Thần mới có quyền chiếm cứ một hòn đảo tràn ngập năng lượng để thành lập thế lực riêng cho mình.

Mà còn có một số Thần Cảnh có thực lực cực mạnh không đồng ý gia nhập thế lực khác, họ cũng có thể tìm một hòn đảo vô chủ rồi nhận chủ, thành lập thế lực của riêng mình, cai quản hòn đảo đó.

Chỉ có điều, những hòn đảo mà bọn họ có thể lựa chọn đều là những hòn đảo bị Chân Thần bỏ lại mà thôi. Không có Chân Thần làm chỗ dựa nên những hòn đảo này cũng không phát triển được nhiều.

Giống như đám hải tặc của Tề Đạo Lâm lúc trước vậy, mấy Thần Cảnh hợp tác với nhau, tìm một hòn đảo tự xưng làm vua.

Thế nhưng suốt dọc đường, những hòn đảo từng có Chân Thần và Thần Cảnh trong trí nhớ của Lâm Bình, hiện nay đã không còn bất kỳ kỳ một Chân Thần hay Thần Cảnh nào nữa.

Người mạnh nhất hiện giờ cũng chỉ mới Hóa Cảnh mà thôi.

Hơn nữa, Lâm Bình chắc chắn những Chân Thần và Thần Cảnh mà lúc trước anh từng giết chết cũng không phải người của những hòn đảo này.

Một hòn đảo như thế, hai hòn đảo vẫn như vậy, Lâm Bình còn không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng khi tất cả các hòn đảo đều bị như vậy, khiến Lâm Bình cảm thấy có gì đó bất thường.

“Chẳng lẽ tên Thần Thi kia đã giết sạch toàn bộ Chân Thần và Thần Cảnh ở vùng biển Loạn Ma này rồi sao?” Lâm Bình nhíu mày.

Mặc dù Lâm Bình đã gặp nhiều tử vong, khi anh giết người cũng không chút nương tay.

Nhưng khi nghĩ đến Thần Thi thật sự hút khô tinh huyết của tất cả Chân Thần và Thần Cảnh ở vùng biển Loạn Ma này rồi diệt sạch bọn họ, Lâm Bình vẫn cảm thấy một trận kinh sợ.

Không rét mà run.

“Nếu tên Thần Thi kia quá ngu thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu hắn đủ thông minh, sẽ không giết tất cả mọi người đâu.”

Ba Đen mở miệng nói.

“Hi vọng hắn ta là người thông minh.”

Lâm Bình lạnh lùng nói.

Mặc dù sự sống chết của mấy Chân Thần và Thần Cảnh của vùng biển Loạn Ma này chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Lâm Bình vẫn không muốn nhìn thấy thảm kịch này xảy ra.

Mà nếu Thần Thi thật sự đã xử lý tất cả Chân Thần và Thần Cảnh của vùng biển Loạn Ma này, vậy chứng tỏ có thể Thần Thi đã rời khỏi vùng biển Loạn Ma rồi.

Vậy thì chuyến đi này của bọn anh cũng trở nên công cốc.

“Hả?”

Khi cả hai chỉ còn cách đảo Thần Ma năm trăm cây số, đi tắt qua trên không của một hòn đảo cỡ lớn, Lâm Bình bỗng nhiên rủ mắt nhìn xuống.

“Anh Đen, chúng ta lên hòn đảo này trước đã.”

Lâm Bình mở miệng.

Sau đó anh dẫn theo Ba Đen cứ thế rơi xuống hòn đảo này.

Bởi vì Lâm Bình phát hiện ra một người quen ở đây.

“Xảy ra chuyện gì? Sao anh lại biến thành một con sâu rượu rồi?”

Lâm Bình bỗng nhiên xuất hiện trong một tòa cung điện, nhìn thanh niên mặc quần áo xa xỉ, râu ria xồm xoàm, mặt đầy vẻ sa đọa, nhíu mày hỏi.

“Anh là ai?”

Thanh niên râu ria xồm xoàm, mắt say lờ đờ mông lung nhìn về phía Lâm Bình. Anh ta đứng dậy chỉ về phía Lâm Bình, tức giận mắng một câu.

Có điều lúc này anh ta cũng đứng không vững.

Vừa mới đứng lên lại ngã sấp mặt xuống, đụng ngã cả cái bàn, bình rượu rơi vỡ nát, phát ra những tiếng loảng xoảng.

Nghe thấy tiếng ồn, có hai hầu gái mặt mũi trong sáng đang tuổi dậy thì vội vàng chạy vào.

“Cậu chủ...”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!