Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

“Ngươi là người từ đâu tới?”

Nữ tử nhìn chằm chằm Lâm Bình, trên mặt tuy rằng có chút lạnh, nhưng lại có chút không giống thiếu nữ, bởi vì Lâm Bình nhìn thân thể trần trụi trong hồ nước lạnh,gương mặt đỏ bừng, tức giận mang theo xấu hổ, hơn nữa còn lạnh nhạt, mà giết người.

“Điều này...... Phu nhân, nếu ta nói, tất thảy những chuyện xảy ra trong hồ nước lạnh này, đều là cái hiểu lầm, thì bà có tin không?”

Lâm Bắc gương mặt bình tĩnh cũng không hoảng loạn, nhìn nữ tử xinh đẹp phía trước, mở miệng nói.

“Ta tin!” trước sự mong đợi của Lâm Bình, nữ tử tuy mặt có chút giễu cợt nhưng thật sự tin vào chuyện đó.

Nữ tử mở miệng, cười lạnh nói: “Nếu không phải như thế, ngươi nghĩ rằng, ngươi còn cơ hội đứng đây, cùng ta nói chuyện sao?”

Nếu thực sự có người đến quấy rối cô, lén lút quan sát cô, vậy thì không có khả năng chỉ phái một chân thần, cũng không vừa nhìn thấy cô, lập tức liền chạy.

Hơn nữa, cô cũng cảm nhận được hơi thở của Lâm Bình có chút không thật, rõ ràng trên người đang bị thương, tuy rằng không có cách nào đoán được chân tướng sự việc, nhưng người phụ nữ cũng có phán đoán riêng của mình.

“Nếu là cái hiểu lầm, vậy sau nay chúng ta có thể còn gặp lại không?” Lâm Bình nhàn nhạt cười nói, đồng thời, Lâm Bình cũng đã tính toán tìm cách rời đi.

Chỉ là.

Lâm Bình vừa định rời đi, thì đã có người chặn đường Lâm Bình, nữ tử lao tới, bao vây Lâm Bình vào giữa.

“Ta có nói là để ngươi đi à?” nữ tử trên người tỏa ra khí chất cao quý, đôi mắt lạnh lùng.

“Xin hỏi phu nhân, thế người muốn gì?”

Lâm Bình một lần nữa bình tĩnh hỏi.

Trong lòng, lại bắt đầu có tính toán, nếu không thể đồng ý, vậy chỉ lần nữa liều mạng đánh, mở ra một kẻ hở, rồi trốn thoát!

“Ngươi là người ở đâu?” nữ tử lại mở miệng hỏi tiếp về vấn đề ban nãy.

Đôi mắt di chuyển, lại mang theo chút hấp dẫn, nhìn chằm chằm Lâm Bình, con người tỏa ra khí chất của kẻ mạnh. Nếu chỉ là một con người bình thường thì e là sẽ không thể chịu nổi khi nhìn vào đôi mắt của nữ tử này.

Mà ngay lúc này, Lâm Bình đã đoán ra được ra được thân phận của người đối diện, nữ tử trước mặt anh, cùng giống như vị thần vương đã từng đấu với Lâm Bình trước đây, bọn họ đều có đeo một cái lệnh bài điêu khắc tinh xảo bên hông.

Vinh dự lệnh bài!

Mặt trên có khắc hoa văn, còn ở giữa là một thanh kiếm!

Đây là Địa Châu, biểu tượng của Thiên Kiếm thành!

Mà Thiên Kiếm thành, chính là nơi tụ tập của những kẻ phản đồ!

Năm đó, khi Địa Châu sụp đổ, điều đó cũng thuận tiện cho kẻ phản đồ trốn thoát khỏi châu, khi đó trong ngoài phối hợp, sau đó, bị các vùng ngoài chiếm đóng, kẻ phản đồ được phong chức, ban thưởng, ruộng đất cũng được chia một cách đặc biệt hơn, hơn nữa, mỗi một khu vực có đặc điểm riêng thì sẽ có một tên phản đồ nằm quyền.

Mà Thiên Kiếm thành, đó là một trong số đó.

“Thì ra những người này đến từ Thiên Kiếm thành, và là một trong số tên phản đồ bị bỏ lại ở đại lục!” Lâm Bình thầm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng Lâm Bình không có tình cảm sâu đậm gì với đại lục , cũng chưa từng coi mình là người của đại lục, nhưng đối mặt với phản đồ, nội tâm Lâm Bình không cảm thấy vui mà thấy khinh thường.

Bất quá, Lâm Bình ngoài mặt bình tĩnh, đáp: “Thành phố đối diện, Xích Khôn!”

Đồng thời, Lâm Bắc cũng đưa ra vinh dự lệnh bài, phía trên là biểu tượng danh dự của Lâm Bắc khi giết được vị thần ở giai đoạn cuối cùng sau đó lấy trên người hắn xuống.

Tuy nhiên, trong bảng vinh danh này, Lâm Bình đã xóa bỏ năng lượng của Xích Khôn và thay thế bằng năng lượng của anh.

Mặt chính diện của lệnh bài có hình một bông hoa đỏ tươi, mặt trái là một cái tên—— Xích Khôn!

Vinh dự lệnh bài này, là biểu tưởng cho huyết tộc của thành phố đối diện!

Đồng thời cũng là vật chứng minh cho thân phận của Lâm Bình.

“Thành phố đối diện? Huyết tộc?” nữ tử nhìn Lâm Bình, trên mặt ý vị lạnh nhạt, không một chút giảm, “Nơi này cũng không phải là nơi người nên đến, vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Không may, người đại lục đuổi giết, nên phải chạy trốn, giữa đường lại gặp phải đại lục cấp cao và hai bên giao chiến, thiếu chút nữa bị mất mạng, hoảng sợ nên tiến hành dịch chuyển không gian và bị thương nên rới vào bên trong một con sông, lúc tỉnh lại đã thấy xuất hiện ở con sông.”

“Chắc là bị con sông đưa đến đây!”

Lâm Bình lại lần nữa mở miệng.

Nói ngắn gọn về chuyện tấn công Thanh Phong Quan, chuyện đó là sự thật, chẳng qua, Lâm Bình đem chính mình nhân vật, từ Thanh Phong Quan phó tướng, biến thành một vị thần đời trước mà thôi.

Nữ tử ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Lâm Bình, ước chừng ba giây, lúc này ánh mắt mới di chuyển.

Chuyện Huyết tộc tấn côngg Thanh Phong Quan, cô có nghe qua rồi, chẳng qua, là không chú ý đến cho lắm, cái người Xích Khôn trước mặt quả thật là đậm đặc mùi máu, đúng là không phải giả.

“Thưa phu nhân, tôi có thể đi chưa thế?” Lâm Bình gương mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, nhìn người phụ nữ, mở miệng hỏi.

Vì là đang giả làm người của Huyết Tốc, nên Lâm Bình đối với mấy người bọn họ, tự nhiên cũng là không kiêu ngạo không siêu nịnh.

Những người ở Thiên Kiếm thành, tuy rằng là phản bội đánh đại lục, đến lánh nạn tại một vùng khác, nhưng bọn họ không có kẻ mạnh chống lưng, hơn nữa, cũng không xem như người ngoài vùng, họ không chỉ bị những người đại lục mắng chửi, mà ngày cả ngoài vùng họ cũng bị xua đuổi.

Mà Lâm Bình đã từng đến Thanh Phong Quan trước đây, lúc đó làm cũng không ít bài học, cũng biết Huyết Tộc ngoại thành, chính là một tộc rất là lớn, rất là ngạo khí, đối với những người Thiên Kiếm thành này, hẳn là cũng không phải quá đặt ở trong mắt, đương nhiên, cái loại cao ngạo từ trong xương tủy này, đối mặt với kẻ mạnh của Thiên Kiếm thành, đương nhiên vẫn duy trì sự kính nể.

Với cái mức độ này thì Lâm Bình đã cực kì nắm chắc!

“Không thể!”

Nữ tử nhìn lâm bắc, sát khí trong mắt tuy giảm bớt, nhưng gương mặt vẫn vô cùng lãnh đạm, hiển nhiên, chẳng sợ Lâm Bình là người Huyết Tộc, cùng lắm Lâm Bình cũng chỉ là vị thần hèn mọn mà thôi, nên cô cũng không quá mức xem trọng.

Đối với phản ứng của nữ tử, cũng không phải là ngoài suy đoán của Lâm Bình.

“Tuy không phải vô tình, nhưng sự việc lúc nãy cũng là do tôi đã xúc phạm, không biết phu nhân đây, muốn như thế nào mới bằng lòng cho tôi đi?”

Lâm Bình ra tiếng dò hỏi.

“Ngươi thực có vẻ mạnh, giúp ta đi lên một chuyến, nếu thành công, ta sẽ cho người rời đi, hơn nữa, còn có được một cơ hội lớn!”

“Còn nếu không thành, mạo phạm Thần Vương, vậy thì chỉ có vừa chết!”

Nữ tử mở miệng, trực tiếp bày tỏ thái độ.

Lúc trước Lâm Bình, bỗng nhiên tung ra một cú đấm, thế nhưng lại có thể đả thương được Thần Vương, cô đã thấy điều này trong mắt mình, tuy rằng đó có thể là do Thần Vương khinh địch, và có khi là do Lâm Bình đánh lén, nhưng Lâm Bình cho Thần Vương của giai đoạn cuối của vương quốc bị thương là một điều hết sức kinh ngạc.

Hơn nữa, khi vừa mới đánh nhau, cô cũng có thể tự nhiên đoán được nguyên nhân Lâm Bình đánh lén và làm bị thương Thần Vương, đều không phải dựa vào sức mạnh ban đầu, mà là sức mạnh xác thịt.

Cái này làm cho nàng khiếp sợ, cũng vui mừng!

Cảm thấy mang theo Lâm Bình, đối bọn họ hẳn là sẽ có trợ giúp, thậm chí phát huy trọng dụng!

“Được!” Lâm bắc hơi nhíu mày, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

Đối phương không định lấy mạng mình, bởi vì trước đó anh đã ở trong hồ nước lạnh, cũng đã hết thân thể cô, đó cũng không phải tự sát, nên Lâm Bình cũng không cảm thấy lo lắng.

Nếu là đúng như lời bọn họ, đi cùng với bọn họ sẽ có thể được bảo đảm trước khi thực lực của anh được hồi phục, có thể Lâm Bình cũng không lo lắng sẽ va phải vào ổ trộm ở nơi đất khách quê người.

Đến nỗi cái gì là một cơ duyên lớn, Lâm Bình cũng thật sự để tâm.

Từ nay về sau.

Lâm Bình đi theo nữ tử cùng xuất phát, trong suốt chuyến đi,Lâm Bình cũng biết được nữ tử trước mặt là thê thiếp thứ bảy của Thành Chủ Thiên Kiếm Thành, cũng là vị phụ tá đắc lực của Thành Chủ Thiên Kiếm Thành, được tôn xưng là Thất Phu Nhân, tên là Loan Nguyệt Thanh.

Tuổi không lớn, thực lực lại rất mạnh, được tu luyện dưới tay của Thành Chủ Thiên Kiếm Thành, thế nên đã đạt tới thực lực là Vô Lậu Cảnh Thần Vương.

Đầu óc nhanh nhạy và thông minh, Lâm Bình cũng cảm nhận được Loan Nguyệt Thanh là một con người kiên quyết và tàn nhẫn.

Lâm Bình cũng không biết bọn họ muốn làm gì, Lâm Bình  cũng không hỏi, cũng mặc kệ, cũng không trốn đi, chỉ âm thầm khôi phục thương thế của mình.

Thẳng đến ngày thứ ba!

Lâm Bình đi theo đám người Loan Nguyệt Thanh, rốt cuộc cũng đã đến nơi.

Chỗ một hẻm núi!

Miệng của hẻm núi nhìn có chút ảm đạm đến đáng sợ, trong đó có một tầng sương mù cuộn trào, làm người ta không thể nhìn xuyên được, có cảm giác rất hồi hộp.

“Đây là nơi nào?”

Lâm Bình dò hỏi.

Tuy rằng anh bị Loan Nguyệt Thanh bắt đi cùng đến nơi này, nhưng Lâm Bình cũng không đem chính mình trở thành tù nhân cho nên trực tiếp dò hỏi.

Loan nguyệt thanh không nhìn Lâm Bình, mà là nhìn chằm chằm vào miệng hẻm trước mắt, nói: “Hẻm núi tử thần!”

“Hẻm núi tử thần?” Lâm Bình hơi nhíu mày, nghe thấy tên, liền biết nơi này cũng không phải là địa điểm nào tốt đẹp.

Nhưng đối với hẻm núi tử thần này, thật ra Lâm Bình cũng đều không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc trước ở thương huyền cung Tàng Kinh Các, Lâm Bình đã xem vô số sách, để bổ sung thêm cho sự thiếu hiểu biết của bản thân, về nhiều lục địa bị đánh mất, Lâm Bình đọc về một lục địa và trong đó có nhắc đến hẻm núi tử thần.

Hẻm núi tử thần, nằm trên dãy núi Vũ Lăng, năm xưa chỗ này chính là một chiến trường, những kẻ mạnh vào trong đó máu nhuộm cả hẻm núi, sát khí phủ kín, oán khí nồng nặc do đó mà hình thành.

Mà ở bên trong hẻm núi tử thần, lại còn có vô số oán linh tồn tại.

Hành tung quỷ dị, thực lực thật sự rất mạnh!

Ngoài ra, còn có một số sinh linh đặc biệt được sinh ra, chính là lúc chết đi không bị phân hủy, đột biến biến đổi, bị xưng là “Thây ma”, có được thân thể cứng cáp, hùng mạnh, kiên cố không phá vỡ nổi, cơ thể có thể chống lại binh khí lợi hại, phá hủy ma lực, ở trong hẻm núi tử thần trở thành bất khả chiến bại.

“Đúng, lần này chúng ta đang đi vào hẻm núi tử thần!”

Loan Nguyệt Thanh gật đầu nói.

Nhưng Loan Nguyệt Thanh lại không nói cho Lâm Bình biết rốt cuộc bọn họ vào hẻm núi tử thần để làm gì.

Dứt lời, Loan Nguyệt Thanh dẫn đầu, hướng tới hẻm núi tử thần mà đi, mà ở phía sau Loan Nguyệt Thanh, ba vị thần vương khác cùng với một đám chân thần cũng theo sau, Lâm Bình từ nhiên bị lôi đi. Một khi Lâm Bình muốn chạy trốn, lập tức sẽ có một vị thần vương ra tay bắt Lâm Bình lại.

Lâm Bình là vị thần cũ.

Mặc dù là biết được nơi này chính là hẻm núi tử thần, Lâm Bình cũng không cảm thấy sợ hãi.

Đuổi nhanh để theo kịp, không có chút nào muốn thử bộ dạng chạy trốn.

Không chỉ có như thế, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại tràn đầy ý cười, hẻm núi tử thần, một nơi như thế này, đối với hầu hết mọi người, có lẽ là một nơi bị cô lập, nhưng đối với Lâm Bình mà nói, lại cũng không phải như thế, bởi vì, Lâm Bình đã cảm nhận được sự hưng phấn của cây Huyết Hồn.

Một nơi như thế này, đối với cây huyết hồn mà nói, chính là đại bổ.

Đặc biệt là hẻm núi tử thần, từng là một bãi chiến trường, có những kẻ mạnh đã nhuốm máu tại nơi này, và chính điều đó đã tạo nên tuyệt địa này.

Bất luận là máu tươi hay là những kẻ mạnh ngã xuống, sau khi mất đi trí lực, hạt tinh thần sẽ bay tán loạn trong trời đất, đối với cây Huyết Hồn mà nói, kia đều là đại bổ chi vật.

Sau khi cây Huyết Hồn hấp thu, tự nhiên sẽ chuyển hóa một số sang cho Lâm Bình, Lâm Bình dĩ nhiên là được hưởng lợi.

Còn về oán linh? Lâm Bình căn bản không quan tâm, trừ phi là oán linh thật sự mạnh, vượt xa Lâm Bình, có thể dễ dàng liền giết chết Lâm Bình, bằng không, Lâm Bình đối với chúng sẽ không đội trời chung, những oán linh đó thấy Lâm Bình sẽ phải chạy trốn, chứ không phải Lâm Bình sợ ngược lại.

Điểm này cũng đã được chứng minh bên trong cổ thành.

Song, bên trong hẻm núi tử thần có sinh linh “thây ma”, rất đáng sợ, hành tung của chúng khó lường và chúng nhanh môt cách không tưởng, nhưng đáng sợ nhất chính là, thân thể rất cứng, kiên cố không phá vỡ nổi, nổi tiếng là bất phàm.

Nhưng Lâm Bình là ai?

Lâm bắc có được Đại Thành Kim Thân, cùng với Viên Mãn Ngoc Cốt, cơ thể Lâm Bình, vốn cũng chính là kiên cố không phá vỡ nổi, bất phàm, tại sao Lâm Bình lại sợ thây ma?

Ít nhất thì đám người Loan Nguyệt Thanh này, nếu là có thể tin rằng sẽ sống sót khi vào bên trong hẻm núi tử thần thì Lâm Bình cũng liền có phần nắm chắc hơn so với đám người Loan Nguyệt Thanh.

“Không nghĩ đến chuyện chạy trốn, là bởi vì có sự tự tin, hay là bởi vì không dám trốn thoát?” Loan Nguyêt Thanh thấy Lâm Bình không có ý định chạy trốn, cô lại khá ngạc nhiên

Nàng đối với Lâm Bình, rất là coi trọng!

Bởi vậy, dù ít hay nhiều vẫn luôn quan sát Lâm Bình.

Rốt cuộc, Lâm Bình có thể dung chân thân để đánh bại môt vị thần vương ở giai đoạn cuối, chẳng trách lại làm cho Thần Nguyên Cảnh Thần Vương giật mình vì chuyện này, tuyệt đối hiếm thấy, này cũng đủ để chứng minh, vị huyết tộc “Xích Khôn” này lai lịch tuyệt đối bất phàm, Loan Nguyệt Thanh tự nhiên coi trọng.

Lâm Bình cũng không biết Loan Nguyệt Thanh nghĩ như thế nào, tóm lại, Lâm Bình đối với bọn họ đều có một sự cảnh giác.

“Mọi người cẩn thận!”

Lúc này, ở dưới Loan Nguyệt Thanh nhắc nhở, mọi người lần lượt bước vào hẻm núi tử thần.

Mà sau khi Lâm Bình tiến vào hẻm núi tử thần, lập tức cũng cảm nhận được cảnh vật bên trong tương đối có chút đăc biệt.

Sức mạnh tinh thần đã có chút đạt giới hạn.

Bên trong hẻm núi tử thần này, phát huy sức mạnh tinh thần cũng cực kì là khó khăn, sử dụng tinh thần thể càn quét chung quanh dò đường, còn không bằng tìm kiếm bằng mắt thường.

Song, bên trong hẻm núi tử thần, tầm nhìn của mắt thường, cũng cực kì thấp, cho dù là chân thần giai đoạn cuối, nhưng tầm nhìn cũng khồn vượt quá 10m, thật giống như người thường khi ở trong đám sương mù.

Lâm Bình tin rằng cho dù là Loan Nguyệt Thanh hay các thần vương, tầm nhìn chỉ sợ cũng sẽ không quá xa, sẽ không vượt quá phạm vi 50m.

Lâm bắc âm thầm thi triển Nguyên Thiên Thần Nhãn.

Lâm bắc hai tròng mắt bên trong, hình như tia sáng thần chiếu vào, chợt lóe rồi biến mất.

Rồi sau đó, tầm mắt của Lâm Bình, đột nhiên rõ ràng hơn rất nhiều, khiến có tầm nhìn của Lâm Bình đột nhiên tang lên, tầm nhìn của anh đạt tới gần 100m.

“Khoảng cách 100m, tuy rằng không xa, nhưng so với Loan Nguyệt Thanh vẫn là xa hơn!” Lâm bắc thầm nghĩ trong lòng.

So với tầm nhìn của Loan Nguyệt Thanh, vậy là đủ rồi.

Nhưng những chuyện sau đó cũng đủ để chứng minh rồi .

Tầm nhìn của Loan Nguyệt Thanh không phải là 50m như Lâm Bình suy đoán, mà đài hơn một tí, trình độ đạt tới mức 70m, nhưng so ra thì vẫn kém Lâm Bình.

“Bên này!”

Sau khi, Loan Nguyệt Thanh tiến vào bên trong hẻm núi tử thần, khuôn mặt thanh tú xuất hiện vẻ mặt nghiêm trong, trên tay cô xuất hiện bảo vật trông giống như la bàn, mặt trên có mấy cây kim đồng hồ dài ngắn không đồng nhất, không ngừng mà đong đưa, cuối cùng, Loan Nguyệt Thanh chỉ ra một phương hướng.

Sau đó, mọi người cẩn thận di chuyển.

Theo hướng kim đồng hồ chỉ mà đi.

“Này?”

Bỗng nhiên, Lâm Bình phát hiện một sự di chuyển bất thường, ở cuối tầm mắt của anh, có một vài sinh vật hình người, bỗng nhiên chạy tới hướng bọn họ đánh úp.

Mà Lâm Bình phát hiện rất nhanh.

Đám người Loan Nguyệt Thanh bây giờ mới phát hiện ra.

“Thây ma tấn công, mọi người cẩn thận!” Loan Nguyệt Thanh lên tiếng nhắc nhở, “Chúng miễn nhiễm với những đòn tấn công năng lượng, dung sức lực để phá vỡ chúng!”

Theo loan nguyệt thanh lên tiếng nhắc nhở, trong tay Loan Nguyệt Thanh bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.

Thân kiếm phía trên, phát ra một ánh sáng lạnh lẽo!

“Thần Khí!” Lâm Bình sau khi nhìn thanh kiếm, ánh mắt hơi động, cảm thấy thanh kiếm này, rất có khả năng, chính là thuộc về Thần Khí phạm trù!

Lâm bắc trong lòng nóng như lửa, có ý định cướp lấy.

Hiện giờ Lâm Bình biết là Thần Khí đều rất khó lấy được! Không phải là mỗi Thần Vương đều sẽ có một Thần Khí.

Nói cách khác, một số vị Thần Vương bên trong lục địa bị sụp đổ, có lẽ chưa đến một nửa trong số họ có được Thần Khí, điều này cũng đủ chứng minh Thần Khí thật sự rất hiếm!

Kiếm pháp Hoàng Tuyền của Lâm Bình đang thiếu một thanh bảo kiếm thích hợp!

Trước khi Yêu Yêu trả lại Hoàng Tuyền kiếm, có lẽ, Lâm Bình có thể đoạt thử trường kiếm Thần Khí ở đây và sử dụng trước..

Mà đám người Loan Nguyệt Thanh, có xem Lâm Bình là kẻ tội đồ khi cướp đoạt Thần Khí của họ, đối với Lâm Bình mà nói hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý nào.

“Vèo!”

Trong nháy măt, Lâm Bình đã thấy thây ma ngay trước mắt, đánh tới một cách bất ngờ, hành tung vừa chính xác lại vừa nhanh đến bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!