"Này." Cây Huyết hồn lần nữa bị phóng ra , cực kì hưng phấn, đối với Lâm Bình lay động vài cái lá mềm đẫm màu máu đỏ, rồi lập tức bén rễ trên mặt đất.
Nó bắt đầu hấp thu, những giọt máu và hạt tinh thần nhao nhao tụ hội lại với nhau.
Không bao lâu.
Lâm Bình lại lần nữa cảm nhận được một vị mềm mại, hạt tinh thần hoàn toàn không chứa bất cứ một chút tạp chất nào, đang tập trung với phía mình.
Lâm Bình tranh thủ thời gian để hấp thu.
Tuy nhiên, đã có trận giáo huấn vừa rồi, nên lúc này, lâm Bình chỉ hấp thu một ít hạt tinh thần, khôi phục lại tinh thần lực đã bị thương tổn, đối với cây huyết hồn lên tiếng: "Tiểu huyết, đi thôi!"
Dù sao, động tĩnh câu hán vừa tạo ra rất lớn.
Chắc chắn sẽ bị bọn cường giả cảm ứng được.
"Ê, được rồi..."
Những chiếc lá mềm đẫm máu đỏ của Cây Huyết Hồn, lắc lư lên xuống, giống như thể chúng đang gật đầu.
Sau đó, thoáng một cái nó nhảy lên đầu vai Lâm Bình
"Lại một vị Thần Vương khác?"
Mà lúc này, Lâm Bình lại cảm nhận được hơi thở của một vị Thần Vương, đang tiến đến chỗ hắn.
Tuy nhiên, tốc độ cũng không nhanh lắm.
"Xem ra, chỉ là Thần Vương của Thần nguyên cảnh mà thôi..."
Lâm Bình đã phát hiện ra gì đó.
Mặc dù chỉ là Thần Vương của thần nguyên cảnh , nhưng lúc này, Lâm Bình cũng không có ý định trêu chọc đối phương.
Vừa rồi sở dĩ có thể giết câu hán một nửa nguyên nhân là do câu hán đã trúng kế nửa còn lại là do nó đánh giá thấp kẻ thù.
Vị Thần Vương này, theo hành vi mà Lâm Bình cảm nhận được thì xem ra có vẻ hơi cẩn thận
Cái kia, muốn lặng yên không một tiếng động tiêu diệt đối phương, so với lúc giết Câu Hán, còn muốn khó khăn hơn rất nhiều.
Lâm Bình không muốn bạo lộ chính mình dưới tình huống không nắm chắc.
Cho nên.
"Rút lui!"
Lâm Bình quyết định.
Hắn định che giấu hơi thở, nhanh chóng băng qua khu rừng cổ thụ, theo hướng khác rời khỏi bờ bên kia, tiến về nơi có một thành phố nhỏ gần đây nằm ở vùng sát cổng thành "Bích an quan".
Theo đường Bích an quan, trở lại trong Quan nội, qua địa phận thiên châu, rồi lại quay lại Thanh Phong quan.
"Ê ..."
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Lâm Bình mang theo cây huyết hồn, âm thầm xuất phát.
Cây Huyết hồn bỗng nhiên ra hiệu cho Lâm Bình không được rời đi.
Đồng thời, một âm thanh trắng đục, cũng truyền vào trong tai Lâm Bình.
"Ngươi nói là, chẳng lẽ nếu hấp thu thêm 3 đến 5 Câu Hán như Thần Vương, ngươi có thể thăng cấp rồi hả?" Lâm Bình có chút ngạc nhiên nhìn cây huyết hồn.
Cây Huyết hồn gật đầu.
"Thăng cấp?"
Hai mắt Lâm Bình lộ ra một tia điên cuồng.
Cây Huyết hồn cần muốn trưởng thành và thăng cấp.
Chỉ có như vậy, trong tương lai, cây huyết hồn mới có thể cứu được Nhan Kha.
Như vậy việc huyết hồn cây thăng cấp, đối với Lâm Bình mà nói, cũng là chuyện tốt.
Bởi vì, Lâm Bình một mực nuôi nấng cây huyết hồn, hơn nữa còn tạo cho cây huyết hồn có cơ hội phát triển, cây huyết hồn mỗi lần đều cho hắn một số phản hồi,vì vậy để cho cây huyết hồn được lợi thì đồng thời Lâm Bình cũng có thu hoạch không nhỏ.
Cho nên, cây huyết hồn có thể thăng cấp, đối với Lâm Bình mà nói, đó cũng là một việc rất tốt.
"Tiểu Huyết, bây giờ trong một giây, ngươi có thể bổ sung cho ta nhiều nhất là bao nhiêu tinh thần lực?"
Lâm Bình vội vàng hỏi.
" Nhiều nhất có thể … khoảng chừng là 100 vân tả hữu thôi”.
Thanh âm của Tiểu huyết, truyền vào trong đầu Lâm Bình.
"100 vân?"
Trong hai tròng mắt Lâm Bình màu sắc điên cuồng càng đậm.
"Được, vì để ngươi có thể thăng cấp, chúng ta lại chơi hắn một chuyến."
Lâm Bình cắn răng, ra quyết định.
Sau đó Lâm Bình lấy ra một vật.
"Nhờ cả vào ngươi!"
Lâm Bình nhìn chằm chằm vào mai rùa trong tay, cắn răng nói.
Mai rùa này , thực sự không phải của Lâm Bình, mà là vào đêm mà lâm Bình cùng Tô Uyên đang hẹn hò ở núi Vô Ưu của Giang Châu, Lục Đại Chân Thần đến đây vây giết chính mình, vị người nước Mỹ kia giỏi về che giấu hơi thở - người ám sát Chân Thần thật sự, đã bị lâm Bắc trở tay tiêu diệt.
Về sau bắt được cái mai rùa này, Lâm Bình chỉ là thí nghiệm qua hiệu quả.
Nhưng còn chưa từng sử dụng qua.
Bởi vì, gần đây Lâm Bình đều là công khai áp sát địch, trực tiếp đánh chết.
Rất ít khi giống như là một thích khách hành tẩu âm thầm, ẩn nấp, tìm kiếm cơ hội,rồi một lần cho một đòn trí mạng.
Có thể, lúc này đây Lâm Bình muốn thử một lần.
Lâm Bình thúc dục trận pháp ẩn hiện khắc trên mai rùa, lập tức, một tầng ánh sáng vô hình xuất hiện, đem Lâm Bình bao trùm, hơi thở của Lâm Bình phảng phất biến mất khỏi không gian này.
Sau đó.
Lâm Bình dùng tay chà xát mặt, khiến cho gương mặt của mình biến đổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng biến thành bộ dạng mặt một người đàn ông to lớn có nét chữ Hán, sau đó thân thể Lâm Bình lại lay động vài cái, làm cho thân hình của mình, cũng đã xảy ra biến hóa không nhỏ.
Lâm Bình lúc đầu có thể nói là dáng người nguy nga cao ngất, hiện nay, Lâm Bình lại biến hóa thành một người đàn ông mạnh mẽ có gương mặt đậm chất dân tộc.
Sau đó, Lâm Bình sử dụng kiếm để mở đường, trốn vào dưới mặt đất.
Cuối cùng cũng đã đi tới nơi mà Câu Hán tự nổ tung mình.
...
...
"Có dấu vết Thần Vương ra tay!"
Lâm Bình dọc theo hơi thở của Câu Hán, một đường tìm tới, âm thầm điều tra.
Tuy nhiên, Lâm Bình cũng không dám chủ quan.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vạn nhất nếu thật sự đằng trước gặp một cái bọn họ cường giả ẩn nấp phía sau đang "Câu cá" thì rất phiền toái, cho nên, Lâm Bình tính cách có chút cẩn thận, một đường đều là cẩn thận từng li từng tí.
Để dễ quyết định một khi phát hiện được bất cứ chuyện cái gì không đúng.
Liền lập tức rời đi.
"Đó hẳn là Câu Hán ra tay phá hư, còn lưu lại có một tia hơi thở thần nguyên của hắn, xem bộ dạng như vậy, Câu Hán hẳn là đang đuổi giết ai mới đúng, nhưng vì cái gì, theo như động tĩnh trước đó, hắn lại tự nổ tung rồi hả?"
Pha Bình có chút không nghĩ ra.
Chẳng lẽ là Pha Bình đang đuổi giết ai, kết quả lại bị giết chết?
Trong lúc tuyệt vọng, tự nổ tung mình muốn mang theo đối phương cùng chết?
Đương nhiên.
Câu Hán cũng không nhất định là đã chết thật rồi.
Thứ nổ tung ấy, cũng chưa chắc là Câu Hán.
Dù sao, mọi người chỉ là cảm nhận được động tĩnh Thần Vương tự phát nổ, nhưng là không thể nói một trăm phần trăm, vậy hẳn là Câu Hán tự nổ rồi.
Pha Bình càng thêm cẩn thận.
Dọc theo dấu vết, một đường tìm đến khu rừng cổ thụ gần nhất.
Nơi Câu Hán tự nổ tung mình.
Một vị Thần Vương tự nổ tung, tuy nhiên ảnh hướng đến phạm vi cũng không rộng, nhưng tuyệt đối không thua gì một vụ nổ siêu vũ khí nổ tung tạo thành lực công phá.
Một mảnh mặt đất kia, hoàn toàn bị hủy hoại.
Mặc dù là Câu Hán tự nổ tung ở trên không trung, nhưng năng lượng bộc phát ra, cũng vẫn đem mặt đất nổ tung thành một cái hố cực lớn.
"Thật sự là Câu Hán tự nổ tung rồi ư?"
Pha Bình sắc mặt trầm trọng.
Đến nơi này, hắn đã là hoàn toàn có thể khẳng định, tự nổ tung trước đó tuyệt đối là Câu Hán không thể nghi ngờ.
Tinh thần lực của Pha Bình , đã sớm ở chung quanh dò xét.
Đặc biệt, nơi này khá gần với khu rừng cổ thụ, Pha Bình tập trung chú ý hướng về phía rừng cổ thụ, nhưng cũng không có phát hiện điều gì nguy hiểm.
Pha Bình vẫn như cũ, không có buông lỏng cảnh giác.
Có thể làm cho Câu Hán tự nổ tung, cái kia nếu là ra tay đối phó hắn, vậy hắn cũng nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
"Lệnh bài vinh dự của Câu Hán, tại sao vẫn còn đó chứ?"
Pha Bình chú ý tới xung quanh cái hố kia, còn có một đoạn tay bị đứt , cùng với một ít phiến góc quần áo, ngoài ra, còn có một nửa cái lệnh bài vinh dự to bằng lòng bàn tay.
"Chẳng lẽ, không phải cường giả đại lục?"
Pha Bình bị sốc, không chắc chắn.
Không có hắn .
Nếu là Câu Hán bị cường giả đại lục đánh chết..., thì tuyệt đối sẽ không buông tha lệnh bài vinh dự của câu hán, bởi vì, Pha Bình biết rằng, đại lục rơi mất tại chiến trường phương thức tính toán công lao điểm tích lũy chủ yếu là thông qua lệnh bài vinh dự để tính toán.
Pha Bình cẩn thận từng li từng tí đáp xuống.
Chuẩn bị điều tra một phen.
Tuy nhiên
Ngay tại lúc Pha Bình sắp rơi xuống mặt đất, hắn chú ý cẩn thận bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, có phải hay không đối phương không có lấy đi lệnh bài vinh dự của Pha Bình, là vì đang "Câu cá"?
Cố ý thiết bẫy rập, đang chờ một người khác cắn câu?
Thì ra là hắn!
Nghĩ đến chỗ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!