Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

"Đã sớm nhận ra hơi thở của mi rồi !"

Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.

Bóng dáng thoáng lay động rồi biến mất tại chỗ chỉ để lại một tàn ảnh bị tên bắn trúng.

Mà cùng lúc tàn ảnh bị bắn trúng, Lâm Bình cũng xuất hiện bên cạnh bụi cỏ rậm rạp nằm ngoài năm trăm mét.

Người ra tay chính là một vị chân thần hậu kỳ.

Ông ta nhìn thấy Lâm Bình nghênh ngang đi tới bên này, hơn nữa còn chỉ là một vị chân thần hậu kỳ, là một kẻ săn ngồi vô cùng có kinh nghiệm, vị chân thần hậu kỳ dị giới này lập tức đoán ra Lâm Bình tất nhiên mới chỉ là một tên nhóc lần đầu ra chiến trường.

Tuổi còn trẻ!

Lại mới chỉ là chân thần hậu kỳ!

Nhưng đã dám nghênh ngang như vậy.

Ngoài cường giả không biết sợ là gì.

Thì chính là mấy tên nhãi mới ra chiến trường không có kinh nghiệm gì.

Vì thế ông ta bắt lấy cơ hội này mà quyết định ra tay!

Thế nhưng...

Sau khi ra tay xong ông ta mới nhận ra chuyện không thích hợp, kinh nghiệm nói cho ông ta biết có nguy hiểm.

Nhưng lúc ông ta nhận ra chuyện không thích hợp, định lập tức rời đi thì ‘tên nhãi’ trong miệng ông ta đã xuất hiện ngay bên cạnh ông ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta.

"Tí tách!"

Mồ hôi lăn trên gò mã rơi xuống đất.

"Kaliaguna?"

Lâm Bình im lặng nhìn vị chân thần hậu kỳ dị giới nọ nói một câu mà mình không hiểu.

Trước đó khi Lâm Bình còn ở cung Thương Huyền cũng có xem qua rất nhiều tư liệu, biết dị giới khác với lục địa Di Lạc.

Dị giới trăm tộc, đa dạng ngôn ngữ.

Mặc dù là ngôn ngữ thông dụng nhưng vẫn khác với lục địa Di Lạc, lại càng miễn bàn tới nó giống với ở trái đất, hơn nữa ngày chính trái đất còn có rất nhiều ngôn ngữ khác nhau mà.

"Nói tiếng chim gì đó? Nói tiếng mà tôi có thể nghe hiểu được đi nếu không sẽ lập tức giết ông."

Lâm Bình tụ khí, lạnh giọng nói.

"Tôi, tôi nói..." Vị chân thần hậu kỳ dị giới kia lộ vẻ sợ hãi.

Lần này lời ông ta nói thì Lâm Bình có thể nghe hiểu, chính là ngôn ngữ thông dụng tại lục địa Di Lạc.

"Tôi nói..."

Nhưng mà lúc này, vị chân thần hậu kỳ dị giới tỏ vẻ sợ hãi kia bỗng nhiên bùng nổ.

Trong tay ông ta xuất hiện thêm một con dao ngắn, trên con dao toát ra luồng khí.

Không hề hoa lệ.

Không giống mấy cái hiệu ứng đặc biệt ngầu bá cháy.

Nhưng mang theo một loại sức mạnh vô địch.

Trực tiếp chém về phía cổ của Lâm Bình.

"Bịch!"

Nhưng vị chân thần hậu kỳ dị giới kia còn chưa nói hết câu nói kia thô tục nọ, lưỡi dao của ông ta cũng chưa chạm đến Lâm Bình thì ông ta đã bị Lâm Bình đánh cho một quyền vào vị trí trái tim khiến cả lồng ngực ông ta nổ tung.

"Mấy lời thô tục còn lại thì cứ nuốt vào trong bụng đi."

Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.

Đồng thời, vị chân thần hậu kỳ dị giới nọ chỉ có thể mang theo vẻ mặt không cam lòng mà bỏ mình.

"Trông vẻ ngoài thì giống nhân loại nhưng cấu tạo thân thể lại có chút khác ha, quả nhiên là giống với những kẻ địch bị Côn Luân trấn áp."

Lâm Bình ngồi xổm người xuống, xem xét vị chân thần hậu kỳ dị giới bị anh đánh chết rồi cho ra kết luận.

Kẻ địch mà lục địa Di Lạc phải đối mặt cũng giống với kẻ địch của trái đất.

Hoặc là nói, bọn họ đến từ cùng một chỗ.

Chính là người cùng một giới!

Tuy cái tên chân thần hậu kỳ này có vẻ ngoài giống hệt nhân loại nhưng chắc không thể coi là nhân loại được.

"Tiểu Huyết, đi thôi!"

Sau đó Lâm Bình âm thầm thả Huyết Hồn Thụ ra.

"E e!"

Huyết Hồn Thụ được thả ra hiển có chút hưng phấn, nhưng bởi vì đã được Lâm Bình dặn dò cho dù Huyết Hồn Thụ có chút không tình nguyện,nhưng vẫn nhanh chóng chui xuống nền đất.

Rồi sau đó Lâm Bình nhìn thấy máu thịt của vị chân thần hậu kỳ bị anh đánh chết bắt đầu trở nên khô quắt.

Không chỉ có vậy, Lâm Bình cảm thấy mặt đất xung quanh dần xảy ra chút thay đổi.

Cũng không rõ lắm.

Nhưng nếu cẩn thận cảm nhận thì sẽ phát hiện ra trong vòng vài km, những vùng đất bị máu nhuộm loang lổ dần trở nên khô ráo.

Đồng thời.

Hạt tinh thần xung quanh đều đang di chuyển.

Thật giống như có một cái động sâu xuất hiện hút lấy những hạt tinh thần này rồi tiến hành cắn nuốt.

Không mất bao lâu.

Lâm Bình nhận ra Huyết Hồn Thụ bắt đầu tặng lại anh những hạt tinh thần không còn bị ô nhiễm nữa, chúng bắt đầu mãnh liệt cui vào trong cơ thể Lâm Bình.

Sau đó tinh thần lực của Lâm Bình lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu tăng man hụ.

"2943 vân!"

"2952 vân!"

"2964 vân!"

...

"2999 vân!"

"3008 vân!"

Toàn thân Lâm Bình chấn động.

Cuối cùng tinh thần lực cũng đột phá đến 3000 vân rồi.

Lần này tinh thần lực của Lâm Bình đột phá đến 3110 vân mới dừng lại.

Lần trước ở thành cổ tinh thần lực của Lâm Bình vượt qua 2900 vân, mà trong khoảng thời gian này bởi vì Lâm Bình phải ở trong cung Thương Huyền cho nên không thể thể hiện ra mình có đặc tính nắm giữ hạt tinh thần đặc biệt, chứ nếu không Lâm Bình cho rằng hơn phân nửa Quốc Thiên sẽ nhận ra mất.

Cộng thêm Lâm Bình chủ yếu luyện hóa khởi nguyên để đột phá đến chân thần hậu kỳ.

Cho nên một tháng qua tinh thần lực của Lâm Bình tới chỉ tăng thêm mấy chục vân mà thôi.

Lần này không đến một phút đồng hồ thời gian đã trực tiếp tăng lên hơn một trăm vân, tốc độ bậc này quả thực là rất dọa người.

"Đúng là nhặt được bảo bối rồi !"

Lâm Bình vô cùng vui vẻ.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!