Trên lôi đài.
Cung Hưng Văn mang theo vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Bình, anh ta đã hạ quyết tâm phải cho Lâm Bình một bài học khắc cốt ghi tâm mới được.
Khiến cho tương lai Lâm Bình có nghĩ tới anh ta thì sẽ cảm thấy anh ta là một cơn ác mộng!
Chỉ là một chân thần hậu kỳ bỏ đi thôi cũng dám khiêu khích anh ta sao?
Ở trong cung Thương Huyền này, có lẽ anh ta không giết chết được Lâm Bình, đương nhiên Lâm Bình có Thần Vương làm chỗ dựa cho nên Cung Hưng Văn cũng không định phế Lâm Bình.
Nhưng anh ta muốn hung hăng nhục mạ Lâm Bình.
Đánh tan tự tin của anh trong chiến đấu, dùng phương thức sỉ nhục nhất để khiến cho Lâm Bình phải chịu thua xin tha, để lại bóng ma tâm lý trong cuộc đời của Lâm Bình, khiến lòng hướng về võ đạo của anh phải tan vỡ sau đó khó có thể tiến thêm được nữa.
Nhưng mà.
Một giây trước khi Cung Hưng Văn chuẩn bị ra tay, Lâm Bình bỗng nhiên cất giọng nói: "Nói chút đã, anh ta khiêu chiến tôi, tuy vừa rồi tôi có đồng ý nhưng hiện tại tôi hối hận rồi nên giờ từ chối còn kịp không?"
Cung Hưng Văn sửng sốt.
Tất cả mọi người cũng đều kinh ngạc nhìn Lâm Bình.
Thì ra anh là mặt hàng này hả?
Vừa rồi còn giả vờ cực kỳ bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng đã run như chó rồi?
Vừa lên lôi đài đưa tiểu B ra là đã sợ rồi?
Thoáng chốc ấn tượng xấu về Lâm Bình trong lòng mỗi người được nâng lên một tầm cao mới.
Thua cũng không đáng sợ.
Nhưng người cũng đã lên lôi đài rồi lại bắt đầu sợ hãi thì chuyện này khiến cho rất nhiều người sinh lòng chán ghét, thậm chí còn liên tưởng đến sự kiện ‘lâm trận bỏ chạy’ của đám người đào binh Tần Kiều.
Khiến cho không ít người thoáng chốc đều thay đổi cái nhìn.
"Trước khi thật sự giao đấu vẫn có thể từ chối nhưng một khi đã bắt đầu giao chiến rồi, hoặc là đánh thắng còn không thì phải chịu thua!"
Vu Nhật Huy nhíu mày giải thích.
Ông ta đến là để xem trò vui.
Kết quả chẳng lẽ lại phải tay không mà về sao?
Nếu như thật sự như vậy, ông ta cũng muốn đánh Lâm Bình một trận mới thôi.
"Được!" Lâm Bình khẽ cười.
Sau đó Lâm Bình lại nhìn về phía Cung Hưng Văn nói: "Chậm đã, anh đừng vội ra tay!"
"Còn chưa bắt đầu cậu đã muốn nhận thua rồi sao?" Cung Hưng Văn cười lạnh.
"Nhận thua? Anh không có lỗ tai sao? Điều tôi hỏi là, liệu có thể từ chối hay không!"
Lâm Bình nhìn Cung Hưng Văn như nhìn một tên ngốc.
Nghe thấy những lời này của Lâm Bình, lại đối mặt với những khiêu khích liên tiếp của Lâm Bình, cơn tức trong lòng Cung Hưng Văn quả thật đã đạt tới cực điểm, chỉ hận sao không thể giết chết Lâm Bình ngay tại trận.
Anh ta không cho phép Lâm Bình từ chối.
Anh ta nhất định phải trút được cơn tức này ra ngoài.
“Nhớ đó, hiện tại còn chưa bắt đầu khiêu chiến cho nên tôi vẫn có thể từ chối."
"Có phải anh rất tức giận với tôi không?"
"Có phải anh rất muốn đánh tôi một trận không?"
"Đối với anh mà nói, nếu tôi từ chối thì anh chỉ có thể kìm nén cơn tức này lại, chỉ sợ là sẽ kìm nén đến nội thương mất! Ha ha..."
Lâm Bình nói.
Vừa dứt lời.
Đừng nói là Cung Hưng Văn, ngay cả hai người Vu Nhật Huy và Vu Hữu Vệ cũng đều muốn đánh Lâm Bình một trận.
Sắc mặt đám người Tần Kiều, Diệp Hiên trở nên kỳ lạ, không biết Lâm Bình đang làm cái khỉ gì nữa!
Anh cũng thật biết kéo thù hận mà.
Quả nhiên.
Nghe xong câu đó, lại nhìn cái vẻ mặt "tôi chính là thích anh ngứa mắt tôi nhưng lại không có cách nào xử lý tôi đó" của Lâm Bình, Cung Hưng Văn quả thực bị chọc cho bùng nổ rồi.
Anh ta chỉ hận không thể lập tức xông lên xé xác Lâm Bình thành mảnh vụn.
Nhưng mà.
Anh ta biết rõ, nếu anh ta tùy tiện ra tay thì Vu Nhật Huy và Thần Vương nhất định sẽ nhúng tay vào.
Chỉ có một mình Lương Nhi là che miệng cười trộm.
Bởi vì cô ấy biết Lâm Bình muốn làm gì.
Vừa rồi Lâm Bình có truyền âm cho cô ấy hỏi chút chuyện.
"Phó tướng Văn đừng kìm nén, nếu muốn đánh tôi thì cứ việc khiêu chiến tôi là được, đương nhiên, nếu muốn tôi đồng ý chấp nhận lời khiêu chiến của anh ấy mà, anh phải trả chút giá thì tôi mới có thể đồng ý với lời khiêu chiến của anh!"
Lâm Bình lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời.
Thoáng chốc.
Tất cả mọi người đều hiểu Lâm Bình muốn làm trò gì rồi.
Vào thời điểm này mà làm như vậy thì chính là muốn lấy được thứ gì đó từ chỗ Cung Hưng Văn rôi?
Đương nhiên.
Cũng phải thôi.
Có vài người bày tỏ mình có thể hiểu được.
Dù sao, Lâm Bình chỉ là một chân thần trung kỳ, đối mặt với khiêu chiến của một chân thần đỉnh phong, theo bọn họ thấy thì trên cơ bản anh phải chịu thua là cái chắc rồi.
Nhất là Cung Hưng Văn còn không phải dạng vừa, anh ta từng trải qua gió tanh mưa máu tại phòng tuyến rãnh trời và biên quan, cho nên bất kể là thực lực hay kinh nghiệm chiến đấu, anh ta tuyệt đối là người đứng đầu trong các chân thần.
Cung Hưng Văn không nói được một lời.
Sát khí lan tỏa trong mắt.
Chờ một lúc lâu sau.
"Cậu nói đi!"
Cung Hưng Văn cắn răng nói.
Bất kể phải trả một cái giá đắt thế nào, hôm nay anh ta nhất định phải dùng thủ đoạn hung tàn nhất dạy cho Lâm Bình một trận mới được, nếu không anh ta cảm thấy mình nhất định sẽ kìm nén cơn tức này đến nội thương mất.
"Đối mặt khiêu chiến của một chân thần đỉnh phong như anh, áp lực với tôi tựa như núi ấy, vốn không muốn đồng ý với anh đâu, muốn nhìn thử xem anh sẽ kìm nén cơn tức này thành dáng vẻ gì? Liệu có đến mức kìm nén ra nội thương hay không..." Lâm Bình dừng một chút.
Cung Hưng Văn quả thực tức điên rồi.
Những người còn lại cũng đều thay đổi sắc mặt.
Đến lúc này Lâm Bình vẫn còn muốn kéo thù hận.
Anh thật sự không chân nhắc đến kết cục sau đó sao?
"... Nhưng mà thôi, tôi quá tốt bụng cho anh một cơ hội được khiêu chiến, nhưng mà anh nhất định phải trả giá bằng một vạn điểm."
Lâm Bình mở miệng nói.
Giờ phút này.
Trên trời dưới đất đều chìm trong tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Bình với ánh mắt không thể tin nổi.
Cái khỉ gì thế?
Muốn khiêu chiến anh còn phải lấy ra một vạn điểm để trả giá sao?
Có muốn giở công phu sư tử ngoạm thì cũng không chơi đến mức này chứ?
Phải biết rằng ở biên quan cho dù có đánh chết một vị chân thần đỉnh phong của dị giới cũng chỉ mới được 5000 điểm mà thôi, mà độ khó để đánh chết một chân thần đỉnh phong của dị giới lớn bao nhiêu, ai cũng có thể nghĩ ra.
Ngay chính một chân thần đỉnh phong muốn đánh chết một chân thần đỉnh phong của dị giới cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà lúc này Lâm Bình há mồm liền muốn một vạn điểm.
Mọi người ngao ngán lắc đầu.
Tất cả mọi người dám khẳng định.
Cho dù là Cung Hưng Văn cũng không thể chỉ vì muốn đánh Lâm Bình một trận mà bỏ ra một vạn điểm được, dù sao cho dù là Cung Hưng Văn chỉ sợ cũng không có được mấy vạn điểm đâu.
"Cậu..."
Quả nhiên, Cung Hưng Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Bình nhưng vì kích động mà đồng ý ngay.
"Thế nào? Nếu không lấy ra được vậy thì cút xuống lôi đài đi. Tôi sẽ không nhận lời khiêu chiến của anh đâu, anh tự kìm nén cơn tức của mình cho tốt!"
Lâm Bình lạnh nhạt nói.
Giờ phút này.
Tất cả mọi người có thể cảm thấy rõ ràng sát khí tỏa ra trên người Cung Hưng Văn gần như ngưng tụ thành thực thể.
Một luồng sát khí bao phủ cả lôi đài.
"Ranh con, nếu cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ cho cậu một vạn điểm!"
Cung Hưng Văn nghiến răng nghiến lợi.
Tổng cộng anh ta cũng chỉ còn lại khoảng ba vạn điểm, đây là số điểm anh ta tích lũy được qua nhiều năm bằng việc lập công lao, lại thêm anh ta liên tục tiêu tốn rất nhiều, khó lắm mới có thể tiết kiệm được ngần này.
Nhiều nhất anh ta cũng chỉ có thể chấp nhận được điều kiện này mà thôi.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì cũng hiểu, cho dù cực kỳ phẫn nộ nhưng Cung Hưng Văn vẫn không xem như bị cơn tức làm cho ngu muội.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!