Không quen sao?
Cung Hưng Văn cắn chặt răng.
Anh ta cũng không biết rõ đối phương có thật sự không biết cha anh ta không, hay là đang cố tình nói không quen, nhưng Cung Hưng Văn cảm thấy khả năng cao vẫn là đang cố tình tỏ ra không quen.
Chẳng lẽ là kẻ đối đầu của cha anh ta, nên cố tình chớp lấy thời cơ phá anh ta ư?
Suy nghĩ đến điều này.
Cung Hưng Văn lại càng không thể để sự việc này cứ phát triển theo đà Lâm Bình nói.
Nếu như đối phương đã không nể mặt cha mình thì mình cũng không cần phải kính lão đắc thọ làm gì.
“Tiền bối, ngài đường đường là thần vương, tôi vốn dĩ không nên nghi ngờ sự công chính của ngài, nhưng vì để công bằng và đề phòng trường hợp người khác nói ngài đã bí mật động tay động chân, gây nên sự bất công, ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài, tôi nghĩ, nếu cần đến khẩu cung thì cũng nên do đội ngũ chấp pháp của cung Thương Huyền làm chứ.”
Cung Hưng Văn chịu đựng sự áp lực từ thần vương mà nói.
Dù sao đi nữa ngài thần vương này anh ta cũng chẳng biết đến, cũng chưa nghe đến qua, thiết nghĩ chắc là thần vương vừa mới được đột phá, có lẽ cũng chẳng dám đắc tội với cha anh ta đâu.
“Không thành vấn đề.”
Hoàng Viễn Phương gật đầu.
“Ông Vu nhỏ, chỗ này cần đến ông!”
Lúc này, Lương Nhi lên tiếng, hướng về cung Thương Huyền mà hét lên.
Sắc mặt Cung Hưng Văn trông thật khó coi.
Ngay lúc Lương Nhi vừa dứt lời, một làn ánh sáng lóe lên, mọi người còn chưa kịp có phản ứng thì một người lớn tuổi đã xuất hiện ngay trên quảng trường.
“Lương Nhi, sau này hoặc là gọi ông là ông Vu, bằng không thì ông là ông Vu lớn, bỏ cái chữ nhỏ kia đi, được không?”
Người lớn tuổi ấy nhìn Lương Nhi với vẻ mặt có đôi chút bất lực.
Ai bảo tuổi tác của ông hơi nhỏ chứ.
Trong cung Thương Huyền, lão già trấn giữ Tàng Kinh Các và Lâm Lang Các cũng họ Vu, ông ta lại lớn hơn ông vài tuổi, khiến Lương Nhi suốt ngày cứ gọi ông là “ông Vu nhỏ”, điều này khiến Vu Hữu Vệ cứ cảm thấy mình thấp bé hơn một chút.
“Được ạ, ông Vu nhỏ!”
Lương Nhi vừa cười vừa nói.
“Con thật là...”
Vu Hữu Vệ bất lực.
Sau đó, ông lại hướng về phía Hoàng Viễn Phương vừa cười vừa khẽ khàng gật đầu.
“Đám người này cứ giao cho tôi!”
Ông là trưởng lão của Chấp Pháp Phong.
Đồng thời cũng là người phụ trách của Chấp Pháp Phong.
Nói xong.
Ông liền nhận lấy những người cấp dưới của Cung Hưng Văn.
Đương nhiên, ông cũng cẩn thận che chắn đi cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Nhìn thấy cảnh này.
Khiến sắc mặt của Cung Hưng Văn càng trở nên khó coi hơn.
Vị Vu Hữu Vệ này có thể trở thành trưởng lão của Chấp Pháp Phong, phụ trách mọi việc chấp pháp của cung Thương Huyền, ngoại trừ bởi vì ông ta là kẻ mạnh thuộc cảnh giới thần vương mà còn bởi vì ông ta hoàn toàn là một cục đá thối, không dễ dàng nghe theo những lời nói ngon ngọt hay sự sắp đặt của người khác.
Là một người công bằng công chính thực thụ!
Nếu không, chức vị trưởng lão Chấp Pháp Phong của cung Thương Huyền không đến lượt ông ta làm.
Việc này.
Xem ra có chút khó giải quyết.
Cung Hưng Văn cũng có đôi chút hối hận, không nên công khai làm nhục đám người Tần Kiều trước mặt mọi người hòng hủy hoại danh tiếng của bọn họ sau đó bắt lấy, mà nên bí mật giải quyết bọn họ, loại bỏ những rắc rối sau này.
Nhưng lúc này đây, Cung Hưng Văn cũng đã ở thế cưỡi trên lưng cọp.
Chỉ có thể sau đó lập tức thông báo cho cha anh ta, tìm cách giải quyết chuyện này.
Nhưng vẫn khá may mắn, cho dù có điều tra ra chân tướng sự việc, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng anh ta, dù sao đi nữa, đây cũng không phải tội phản bội, cấu kết với kẻ địch.
“Bốn người các người cũng đi theo tôi!”
Sau đó Vu Hữu Vệ nhìn về phía bốn người Tần Kiều, Diệp Hiên và nói.
“Vâng!”
Bốn người Tần Kiều nhanh chóng gật đầu.
Có chút kích động.
Lần này chắc là có thể rửa sạch oan ức của bọn họ rồi chứ?
Bọn họ không hề mong muốn cứ bị tội danh “đào binh” đeo bám mãi, đối với họ mà nói, đây tuyệt đối là sự nhục nhã chưa từng có.
Bốn người Tần Kiều nhanh chóng đi đến bên cạnh Vu Hữu Vệ.
Nhưng mà.
Vu Hữu Vệ lại không dẫn bọn họ đi.
“Này, mấy người không phải muốn lên võ đài sao?”
Vu Hữu Vệ nhắc nhở một câu.
Tất cả mọi người mới phản ứng lại, thì ra, Vu Hữu Vệ không lập tức rời khỏi đây là đang chờ đợi vụ này ư?
Nhìn Vu Hữu Vệ với bộ dạng hóng hớt.
Bừng bừng khí thế.
Sắc mặt Cung Hưng Văn đã đen đến dường như có thể vắt ra thành mực rồi.
“Được!”
Cung Hưng Văn gật đầu.
Lúc này lại có một người lớn tuổi không biết từ đâu nhảy ra.
“Để tôi xây võ đài giúp các người!”
Theo đó là giọng nói vang vọng lên.
Trên quảng trường.
Liền nổi lên một võ đài.
Tất cả mọi người liền nhanh chóng nhìn thấy lại một người lớn tuổi với nụ cười “hóng hớt” trên khuôn mặt, xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Ông Vu lớn!”
Sau khi Lương Nhi nhìn thấy ông ấy liền nở cười tươi trên mặt, lên tiếng gọi ông ấy.
“Lương Nhi, con đã suốt một quãng thời gian dài không đến thăm ông Vu lớn này rồi đấy!”
Vu Nhật Huy cười ha hả.
Trong lúc nói lại cố tình nhấn mạnh chữ “lớn” ấy.
Khiến Vu Hữu Vệ trợn mắt đầy khinh bỉ.
“Các người không phải đến thi đấu sao? Nhanh tí đi... ông đây còn phải điều tra án đấy!”
Vu Hữu Vệ không để mắt đến Vu Nhật Huy mà nhìn về hướng đám người Lâm Bình và Cung Hưng Văn hối thúc.
Sắc mặt Cung Hưng Văn đen như mực, bàn chân đạp lên mặt đất một cái, cả người liền nhanh chóng bay lên võ đài, khoanh tay ngay sau lưng, nhìn về phía Lâm Bình từ võ đài trên không trung.
Ánh mắt lạnh giá!
Sắc mặt Lâm Bình lại vô cùng điềm tĩnh.
“Đánh vỡ đồ đạc, không cần đền bù chứ?”
Đột nhiên, Lâm Bình nghiêng đầu hỏi.
Tất cả mọi người: “...”
Trên mặt Vu Nhật Huy lộ ra biểu tình kỳ lạ, thằng nhóc này, thật là ngông cuồng!
“Đánh vỡ đồ đạc, phải đền!”
Vu Nhật Huy nói.
“Nhưng mà, nếu như cậu có thể đánh nát cái võ đài lão già kia xây dựng lên, tôi không những không bắt cậu đền bù, mà còn phải giơ ngón cái khen ngợi cậu đấy!”
Vu Nhật Huy lại tiếp tục nói.
“Tôi còn nghĩ rằng có gì đặc biệt, ngài sẽ thưởng cho bảo bối gì chứ.”
Lâm Bình cười khẽ.
Sau đó.
Anh cũng bay lên không trung.
Rồi đáp xuống võ đài.
...
Hai người Cung Hưng Văn và Lâm Bình lần lượt tiến lên võ đài, tất cả những người khán giả còn lại liền lần liên tiếp bay lên vây quanh lấy võ đài.
Lúc này, động tĩnh tại đây lại càng thu hút ngày càng nhiều người đến xem.
Mọi người đều rất hiếu kỳ, nếu như trước đây lá bài khiến Lâm Bình dám thách thức Cung Hưng Văn là ở vị thần vương “Lão Hoàng” kia được nhắc đến từ miệng anh!
Thì ngay lúc này lên võ đài ứng chiến.
Anh lấy sự tự tin ấy từ đâu ra chứ?
Một người chân thần trung ky đi khiêu chiến một người chân thần đỉnh phong?
Đây thực sự là sự việc chưa từng xảy ra trước đây.
“Tiểu Vu, ông nói hai người bọn họ ai sẽ thắng đây?”
Vu Nhật Huy lúc này nhìn sang Vu Hữu Vệ, liên tục nháy mắt hỏi.
“Biến, biến, biến đi!”
Nghe thấy Vu Nhật Huy gọi mình là “Tiểu Vu”, Vu Hữu Vệ liền lập tức muốn đánh nhau với ông ta, thế nhưng, lúc này rõ ràng là việc xem kịch hay là việc quan trọng hơn.
“Muốn đánh cược không?”
Vu Nhật Huy lại tiếp tục nói.
“Không cược.”
Vu Hữu Vệ thậm chí còn nhúc nhích đôi chút vị trí của bản thân, tránh xa Vu Nhật Huy ra.
Khinh bỉ.
“Cược đi mà!”
Vu Nhật Huy lại đi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!