"Đã xảy ra chuyện gì?"
Chân mày Lâm Bình nhăn lại.
Trước khi Lâm Bình tạm biệt bọn họ, còn cố ý dặn dò bảo bọn họ đừng gây chuyện ở trong cung Thương Huyền, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tới cung Thương Huyền.
Hơn nữa, với tính tình của đám người Tần Kiều, cộng thêm sự kính sợ của đám người Tần Kiều đối với cung Thương Huyền còn hơn so với Lâm Bình nhiều, bọn họ càng không thể nào đi chủ động gây chuyện được.
"Trước kia khi ở bên ngoài tòa thành cổ, chẳng phải chúng tôi đã giải thích qua với anh sao, chúng tôi bị bắt đến làm nô lệ ở quặng mỏ là bởi vì chúng tôi đã đắc tội với một nhân vật lớn ở nơi biên quan, cho nên mới…”
Diệp Hiên mở miệng nói.
Nhưng, anh ta ý thức được bọn họ vẫn còn đang ở trong cung Thương Huyền, trong lòng Diệp Hiên cũng có kiêng kỵ nên không tiếp tục nói nữa.
Nhưng mà Lâm Bình biết, bọn họ bị coi thành đào binh là vì bị người ta hãm hại.
"Chúng tôi cũng không ngờ tới, lần này ở núi ở núi Xích Vũ lại gặp phải ông ta. Sau khi ông ta gặp chúng tôi thì lập tức dẫn người đi, muốn bắt chúng tôi lại, coi chúng tôi như đào binh mà xử lý!”
Diệp Hiên vội vàng nói.
"Không phải Đông Bá Vương đã nói xóa bỏ tội của mọi người rồi sao?” Lâm Bình cau mày.
Lúc ấy, ở bên ngoài tòa thành cổ, mấy người Tần Kiều, Diệp Hiên quyết định xung phong là nhóm đầu tiên đi thăm dò tòa thành cổ, lời cam kết của Đông Bá Vương chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến họ đưa ra quyết định đó.
"Đối phương căn bản là không tin! Cố ý muốn bắt chúng tôi, may mà lúc ấy tôi không đi ngay bên cạnh với mấy người chị Kiều, mới nhân cơ hội chạy trốn, vội vàng liền tới tìm anh!”
Diệp Hiên cắn răng nói.
Bọn họ rõ ràng cũng là người có chiến công, kết quả là hết lần này tới lần khác đều bị coi là đào binh, khiến cho bọn họ luôn phải chịu uất ức.
Cũng rất khuất nhục.
Phải biết rằng đào binh có thể coi là sự sỉ nhục lớn nhất đối với những người như bọn họ.
Sắc mặt Lâm Bình khẽ trầm xuống.
Tới cung Thương Huyền, Lâm Bình cũng không muốn gây chuyện.
Nhưng không ngờ chuyện lại cứ chủ động tìm tới tận cửa.
"Yên tâm, nếu như mọi người thật sự đã bị hãm hại thì sẽ có người làm chủ cho các người.” Lúc này, Lương Nhi mở miệng nói.
Nghe thấy Lương Nhi lên tiếng, biết thân phận của Lương Nhi nên trong lòng Diệp Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi."
Lâm Bình nhìn sắc mặt Diệp Hiên vô cùng gấp gáp, nên anh cũng không trì hoãn nữa, lập tức bảo Diệp Hiên dẫn đường, cả đoàn người nhanh chóng đi thẳng về phía núi Xích Vũ.
...
...
Núi Xích Vũ!
Tại quảng trường lớn!
Ba người Tần Kiều, Bàn Tay Sắt và Tống Dương đều bị trói lại và khống chế ở giữa quảng trường.
Mà ở xung quanh đã có không ít người vây xem.
"Các vị, tôi là phó tướng quân Kim Hà, Cung Hứng Văn, ba người này chính là đào binh bỏ trốn khỏi chiến trường, đúng là làm mất hết mặt mũi của đại quân Kim Hà chúng ta!”
"Sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, mấy người này lại sợ chết, vừa lâm trận đã chạy trốn, hại chết không ít chiến hữu đồng liêu của chúng ta."
"Không ngờ, hôm nay lại đụng phải bọn họ ở đây.”
"Tôi cũng không biết, bọn họ lấy đâu ra mặt mũi mà vẫn còn dám chạy đến cung Thương Huyền nữa chứ."
"Người như vậy, nên bị ghim trên trụ ô danh mới đúng!”
...
Mấy thuộc hạ do Cung Hứng Văn mang theo đang khống chế ba người Tần Kiều, uy áp trên người bọn họ tản ra bao phủ ba người Tần Kiều.
Bọn chúng không ngừng mở miệng sỉ nhục ba người.
"Chúng tao không phải là đào binh!"
Bàn Tay Sắt tức giận gầm thét.
"Các người có phải là đào binh hay không, người của đại quân Kim Hà đều biết, đó đâu phải là do một mình tôi nói bừa.”
Cung Hứng Văn cười lạnh.
"Là ông hãm hại chúng tôi!"
Tống Dương cũng lộ ra vẻ uất nghẹn, hai tròng mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm vào Cung Hứng Văn, chỉ hận không thể ăn luôn ông ta.
"Các người thân là đào binh mà còn dám mạnh miệng à? Nếu là tôi vu hãm cho các người, đội ngũ chấp pháp của cung Thương Huyền đã giam tôi lại từ lâu rồi.”
"Lần này, bổn tướng chém được đầu của mấy Chân Thần đỉnh phong nước khác, lập được công lao hiển hách, toàn thân có thêm vô số vết thương thế, mấy tên đào binh các người mà cũng dám vu khống cho bổn tướng ư?"
Trên mặt Cung Hứng Văn lộ ra vẻ độc ác.
"Nếu bọn họ là đào binh, nếu đã có chứng cứ xác thực, cho dù có chém đầu chúng răn dạy ngay tại đây thì cũng không quá đáng chút nào!"
Trong đám người, có người lên tiếng.
"Tôi thấy, phó tướng quân cứ giao bọn họ cho đội chấp pháp của cung Thương Huyền đi, tránh cho bọn họ làm bẩn tay phó tướng quân!”
"Đào binh đáng xấu hổ!"
...
Đám người vây xem nhìn ba người Tần Kiều, trên mặt bọn họ toàn là vẻ khinh bỉ và lạnh lùng.
Sự chán ghét của mọi người đối với kẻ đào binh chỉ thua kém kẻ phản bội mà thôi!
Phải biết rằng cái loại người lâm trận còn chạy trốn này, rất có thể sẽ hố chết chiến hữu, bạn bè của mình.
Bởi vì cái này gọi là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Bởi vì chiến hữu của mình lâm trận chạy trốn, mà bị hại chết, việc này mới thật sự là oan uổng.
Mà loại chuyện như vậy, cũng không phải là chưa từng có.
Vì vậy, mọi người đều vô cùng chán ghét những kẻ đào binh, chỉ chẳng qua là nếu so sánh ra thì tội của mấy người đó vẫn nhẹ hơn phản đồ và nội gián một chút.
"Cung Hứng Văn, con mẹ cái loại chó má nhà mày, còn không phải là bởi vì ông nhớ thương chị Kiều xinh đẹp, muốn chị Kiều nhượng bộ ông. Chị Kiều không đồng ý, ông liền ghi hận trong lòng, cố ý tìm cách hãm hãi chúng tôi sao!”