Lọc Truyện

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Mà vào khoảnh khắc thanh âm kia vang lên, mọi người trong thành cổ đều thấy một cái bóng bao phủ lên không gian, dường như bầu trời đang sụp xuống.

Mà khi cái bóng này ập xuống, những người ở hàng đầu liền nhìn thấy hai cái đèn lồng màu đỏ!

Không đúng, không phải là đèn lồng màu đỏ!

Hình như là... đôi mắt?

"Ực ực!"

Mọi người không kìm được phải nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ đến tột cùng, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.

"Thần, quả nhiên là ông còn chưa chết!"

Lúc này, Hư ảnh dùng một chưởng đẩy lui Quốc Thiên về phía sau, mà Quốc Thiên cũng tránh được một đòn này của Hư ảnh, đồng thời ông ấy vừa cảnh giác với Hư ảnh, vừa khẩn trương nhìn về phía bóng dáng to lớn vừa xuất hiện kia.

"Lại là một Đế cấp nữa ư?"

Cho dù Quốc Thiên chính là cường giả có sức mạnh khủng nhất lục địa Di Lạc, là người đứng vững trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của lục địa Di Lạ, nhưng lúc này đây cũng không nhịn được mà phải hít sâu một hơi.

Mẹ nó, sao tự dưng lại lòi ra hai sinh vật Đế cấp thế này?

Nhưng mà còn may.

Có vẻ như sinh vật Đế cấp vừa xuất hiện này không phải là đến để chi viện cho Hư ảnh, không phải là cùng một phe với ông ta, điều này làm cho trong lòng Quốc Thiên cảm thấy hơi an tâm một chút.

Lúc này.

Cái bóng gần như nuốt chửng ánh sáng kia dần dần tản ra, còn hai cái đèn lồng màu đỏ kia cũng co lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cuối cùng.

Một người bước ra từ trong bóng tối kia.

"Quả nhiên là ông ta!"

Sau khi nhìn thấy người kia, Lâm Bình ngay lập tức nhận ra đó chính là người đàn ông xác sống ở trại huấn luyện Suối Vàng kia.

Nhưng mà bây giờ, người đàn ông xác sống đó lại có dáng vẻ giống y hệt một người bình thường.

Nhưng hai vết thương cắt chéo trước ngực nhìn vô cùng kinh khủng kia vẫn không hề biến mất. Trên đầu ông ta, chính giữa mi tâm, cũng vẫn còn lỗ thủng đầy máu kia.

"Không chết sao?"

"Ít nhất, tôi cũng không được coi là còn sống.”

Trên mặt xác sống được Hư ảnh gọi là Thần kia hiện lên một vẻ giễu cợt nhàn nhạt.

Nghe thấy câu này, Lâm Bình mới nhớ ra, ban đầu lúc ở trại huấn luyện Suối Vàng, Lâm Bình gặp được ông ta thì ông ta nói mình đã chết từ lâu rồi.

"Hừ, vậy thì hôm nay bổn Đế sẽ cho cậu được yên nghỉ hẳn luôn!”

Hư ảnh hừ lạnh một tiếng.

Nhưng mà từ biểu cảm trên mặt Hư ảnh, có thể thấy được, ông ta cũng có một sự kiêng kỵ nhất định đối với đối với người đàn ông xác sống tên là Thần này.

"Khung, năm xưa ông phản bội nhân tộc, phạm phải tội nghiệp tày trời, bị chủ nhân của tôi và mấy người bạn tốt liên thủ trấn áp lại, mong rằng ông có thể hối lỗi mà sửa sai, không ngờ rằng ông lại không hề có lòng hối cải như vậy.”

Xác sống mở miệng nói.

Ông ta cất từng bước, đi về phía tế đàn.

‘Thì ra Hư ảnh này có tên là 'Khung', còn là phản đồ của nhân tộc, nên mới bị trấn áp ở đây ư?’

Trong lòng Lâm Bình kinh ngạc, trước đây anh còn đang suy nghĩ, rốt cuộc Hư ảnh này có thân phận thế nào, bây giờ xem ra là đã rõ ràng rồi.

Chuyện này còn có dính dáng đến bí mật rất nhiều năm trước.

Nhưng mà.

Lúc đầu khi Lâm Bình nhìn thấy xác sống kia thì còn hưng phấn, nhưng mà giờ thì anh lại thấy có chút thấp thỏm.

Bởi vì lúc này xác sống kia đã không còn ở trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo, trí nhớ hỗn loạn giống như lúc ở trong trại huấn luyện Suối Vàng nữa.

Hình như ông ta đã nhớ lại hết rồi.

Vậy thì chắc chắn là chuyện hồi đó Lâm Bình nhân cơ hội đầu óc ông ta không tỉnh táo mà lừa ông ta, nói mình chính là người thừa kế của Kiếm sư Suối Vàng cũng đã bị lộ rồi đúng không?

Xác sống có khi nào sẽ xử lý anh luôn không?

Lâm Bình không cách nào đoán được câu trả lời cho vấn đề này, cho nên chỉ có thể hy vọng là xác sống sẽ không so đo với anh.

"Hối cải ư?" Trên mặt Khung lộ ra một nụ cười dữ tợn: "bổn Đế làm sai cái gì chứ? Nhân tộc? bổn Đế đã sớm thoát ly khỏi tộc các người rồi, tại sao nhân tộc còn nói đến chuyện phản bội gì chứ? Nếu không phải do chủ tử của ông gài bẫy tôi, năm xưa bổn Đế đã sớm chém chết ông ta rồi.”

"Thôi thôi!"

"Trước may lịch sử là do người chiến thắng viết, tất cả những sự sỉ nhục ngày đó, bổn Đế sẽ tự mình rửa sạch. Đợi đến bổn Đế thoát khỏi đây, sẽ tự đi tìm Vũ, với cả mấy người… bạn tốt kia của ông ta nữa, thanh toán cả thể.”

"Về việc ngày hôm nay, trước hết cứ bắt ông khai đao cái đã!"

Sắc mặt Hư ảnh "Khung" từ từ là khôi phục lại vẻ bình tĩnh, dường như là đã bắt đầu chấp nhận sự thực đã từng xảy ra.

"Nếu là ông đang ở thời kỳ mạnh mẽ nhất, mà phong ấn này cũng vững chắc, thì bổn Đế không thể làm gì được. Nhưng ngày hôm nay, một kẻ tôi tớ nửa sống nửa chết như ông mà còn muốn ra oai với cấp Đế sao? Còn dám nói đến trấn áp bổn Đế ư?"

"Ông muốn tự tìm cái chết thì bổn Đế sẽ thành toàn cho ông!”

Đồng thời với việc “Khung” lên tiếng, tất cả mọi người còn cho rằng Khung sẽ ra tay với xác sống tên là Thần kia. Nhưng chẳng ai ngờ được, Khung lại trở tay, đột nhiên đánh ra một chưởng mạnh mẽ đến mức làm cho tất cả mọi người đều phải kinh hãi, đánh thẳng về phía Quốc Thiên.

"Cút!"

Quốc Thiên quát lớn một tiếng.

Ông ấy giơ tay lên, không gian trở nên vặn vẹo, ánh sáng như thể bị biến dạng, Quốc Thiên dù chưa kịp chuẩn bị nhưng cũng ngay lập tức ra đòn.

Nhưng mà.

Cùng lúc đó, sợi dây xích vẫn bị Quốc Thiên trấn áp kia chợt bạo phát ra một sức mạnh cực kỳ quỷ dị. Đồng thời kết hợp với đòn bất ngờ của Khung, phối hợp đánh úp, lập tức xé rách một cánh tay của Quốc Thiên.

Máu tươi của bổn Đế Quốc Thiên bị hấp thu mất một phần ba chỉ trong chớp mắt.

Điều này làm cho Quốc Thiên cực kỳ hoảng sợ.

Sức mạnh Đế cấp chân chính, cho dù chỉ là một đòn đánh bất ngờ, thế nhưng cũng không phải là thứ mà bán đế như ông ấy có thể địch nổi.

"Khai!"

Nhưng mà vào thời khắc nguy cấp này, xác sống Thần đã ra tay, chặn đứng đòn tấn công của Khung, trợ giúp Quốc Thiên thoát khỏi hiểm nguy. Ngay sau đó xác sống Thần dùng một tay đánh lại đòn tấn công của Khung, nâng Hư ảnh kia lên trong không trung.

"Đa tạ... Tiền bối… Thần!"

Quốc Thiên có chút hoảng sợ.

Trên mặt ông ấy hiện lên biểu cảm sống sót sau tai họa!

Ông ấy nhìn về phía xác sống Thần, nghĩ đến việc Hư ảnh đã gọi ông ta là Thần nên lập tức lên tiếng nói cám ơn.

Thần gật đầu một cái, cũng không nhiều lời thêm.

Mà vào lúc này, tế đàn ngũ sắc cũng bắt đầu chấn động.

Dây xích xung quanh tế đàn ngũ sắc cũng bắt đầu rung động mãnh liệt, giống như sắp bị đứt rời.

"Dù chưa đạt tới trạng thái khiến cho bổn Đế hài lòng, nhưng giờ phút này đây, phong ấn ở chỗ ngồi đã không trấn áp được chân thân của bổn Đế nữa rồi."

"Thần, ông không ngăn cản được bổn Đế đâu!”

"Cũng càng không trấn áp được bổn Đế nữa!"

Dưới tế đàn ngũ sắc, bắt đầu vang vọng những thanh âm hưng phấn và điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!